058. Mãi mãi là ba lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Đạo diễn của <Liệt Hỏa> họ Triệu, tên là Triệu Văn Thư.

Mà Triệu Văn Thư sẽ đưa bộ phim này cho Hồ Khải Lam xem, nói trắng ra là vừa ý gương mặt của Thẩm Liên.

Xinh đẹp tới mức diễm lệ, rất phù hợp với một góc "Lục Tiểu Khai" trong lòng anh ta.

Vốn cần phải tới thử vai một lần nhưng Triệu Văn Thư lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Đới Đồng.

"Thẩm Liên, cậu cứ dùng đi, chắc chắn sẽ có bất ngờ."

Đới Đồng là đạo diễn lâu đời trong giới, ánh mắt sắc bén, ông ấy nói sử dụng được thì chỉ cần Thẩm Liên gật đầu là vai diễn này đã dành cho y rồi.

Sau đó, Triệu Văn Thư nghe được tiếng gió, nói đoàn phim <Năm ánh sáng giữa hè> cũng mời Thẩm Liên, diễn vai nam hai ôn hòa rất được người yêu thích trong đó.

Triệu Văn Thư thở dài, cũng đã chuẩn bị xem xét lại lần nữa, ai ngờ Hồ Khải Lam trả lời nói Thẩm Liên nhận <Liệt Hỏa>.

Để có thể ăn khớp với nội dung kịch bản tới mức độ cao nhất, địa điểm quay phim được chọn ở một địa phương mới vừa nối điện nước và giao thông chưa lâu. Có lẽ người bình thường rất khó tưởng tượng nhưng thật ra còn có không ít người vẫn đang coi giữ một mảnh đất rộng lớn vô ngần lại cằn cỗi đó.

Thẩm Liên nhìn tuyến đường đi, xuất phát từ Cừ Đô lên cao tốc chạy hơn bốn giờ, lại trải qua những con đường quanh co khúc khuỷu. Nếu xuất phát từ buổi sáng, bầu trời đen mới tới nơi.

Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm bản đồ phóng to trên máy tính, không nói một lời nào.

"Đừng làm nữa, tôi nuôi em." Lời này không khó.

Nhưng khó chính là, nói lời này với Thẩm Liên.

Mà Sở Dịch Lan lại không có ý định này.

Tuy Thẩm Liên chưa bao giờ chỉ ra kế hoạch sự nghiệp của y một cách rõ ràng nhưng Sở Dịch Lan thấy được, đáy mắt người này có ánh lửa đang rực cháy.

Tính cách của Sở Dịch Lan rất cực đoan. Mà lúc nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi Thẩm Liên nhận được kịch bản mình thích, anh lập tức hiểu được, không thể dùng cách "bẻ gãy cánh" đối với Thẩm Liên. Điều anh phải làm chính là làm một cái bệ vững chắc để người này có thể đập cánh bay lên cao.

Thẩm Liên vừa ăn canh bổ do dì Phân nấu, tiện thể thu dọn hành lý. <Liệt Hỏa> gần như đã chuẩn bị xong mọi công tác hậu cần rồi, bên kia thông báo ba ngày sau xuất phát.

Đêm trước ngày xuất phát, ngoài sảnh mới vừa vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Liên đã ngồi dậy từ trên sô pha. Cách một khoảng khá xa mà Thẩm Liên vẫn ngửi thấy được mùi rượu, y nhíu mày mang dép vào.

Thẩm Liên nhận lấy áo khoác của Sở Dịch Lan, ném lên trên ngăn tủ bên cạnh, khoanh tay hỏi: "Uống rượu?"

Gương mặt lạnh lùng của Sở Dịch Lan giãn ra, sau đó mang theo ý cười, dùng giọng điệu thỏa hiệp lại bất đắc dĩ trả lời: "Không còn cách nào, có vài trường hợp không thể tránh được."

Thẩm Liên có thể lý giải được.

"Meo meo~"

Cục tròn màu trắng đen từ trong góc sô pha lủi tới.

Sở Dịch Lan khom người ôm nó lên, "Nhìn thấy không Trư Mễ, ba nhỏ của mày giận rồi."

Thẩm Liên: "Vì sao em là ba nhỏ?"

"Bởi vì ba lớn là tôi." Sở Dịch Lan giơ Sở Trư Mễ lên trước mặt Thẩm Liên, kiên định nói: "Tôi mãi mãi là ba lớn của nó."

Thẩm Liên: "..." Được thôi.

Cùng lúc đó, cả ekip và đạo diễn của đoàn phim <Liệt Hỏa>, còn có vài nhà đầu tư quảng cáo đều phải vịn vào tường đi ra khỏi nhà hàng.

Triệu Văn Thư cũng không nghĩ tới, gần đến ngày khởi động máy còn có thể nghênh đón một nhà đầu tư lớn!

Một nhà đầu tư thật là lớn!

Giám đốc Hanh Thái tự mình tổ chức tiệc, mời họ tới, rượu được khui chính là loại đã ủ bảy mươi năm, một bàn đồ ăn cũng là giá trên trời, khoảng sáu chữ số. Những người có mặt đều là người từng trải nhưng cũng không khỏi bị dọa choáng váng.

Lúc ấy, vị Sở tổng trên mặt có một vết sẹo rất nhỏ nhưng hơi thở quanh người lại làm người ta sợ hãi, anh vừa há mồm đã phun ra một con số đầu tư khiến người ta phải kinh hãi.

Trong bụng Triệu Văn Thư có mực nước, có tiếng hay khoe mình có đọc nhiều nhưng khi đối mặt Sở Dịch Lan lại cả buổi trời cũng không nói được lời nào. Cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: "Sở tổng... Chúng tôi quay phim chủ đề xã hội, chứ không phải khoa học viễn tưởng."

Con mẹ nó, số vốn đầu tư này dù là phim khoa học viễn tưởng cũng đủ rồi!

"Ngài là đạo diễn giỏi, quay xong bộ phim này, bộ tiếp theo có thể thử chủ đề khoa học viễn tưởng." Sở Dịch Lan nhàn nhạt nói.

Triệu Văn Thư cảm thấy cả người như bay lên, cũng không biết phải nói gì, chỉ bắt đầu kính rượu Sở Dịch Lan. Cái người bình thường vẫn cho rằng cồn sẽ làm tổn hại não, lần này lại uống một hơi cạn sạch.

Uống rượu qua ba vòng, Triệu Văn Thư được Tôn Bỉnh Hách mời đến ngồi bên cạnh Sở Dịch Lan. Sở Dịch Lan chỉ nói một câu: "Đạo diễn Triệu, mong ngài săn sóc Thẩm Liên nhiều hơn. Và đừng để em ấy biết."

Đã nói vậy, Triệu Văn Thư còn gì mà không hiểu nữa?

Lúc Sở Dịch Lan rời đi, những người còn lại tiếc rượu và đồ ăn cho nên quyết định ở lại giải quyết sạch toàn bộ.

"Đạo diễn Triệu, sau này nếu vấn đề về tiền vốn cứ liên lạc với tôi." Thái độ Tôn Bỉnh Hách cao ngất nhưng nói năng lại rất ôn hòa.

Triệu Văn Thư không nói nên lời, mà chỉ gật đầu.

Tôn Bỉnh Hách nhìn theo hàng người tựa như con lật đật rời đi, anh ta cũng đã nện bước hơi lảo đảo, cố gắng chống đỡ, đầu ngón tay run rẩy lấy điện thoại ra.

Danh bạ của Tôn Bỉnh Hách vô cùng dài, tất cả đều là các giám đốc quản lý nhà đầu tư. Anh ta phải tìm cả buổi mới gọi được cho Dương Bân.

Dương Bân đang nghỉ phép, nhìn thấy tên người trên hiển thị cuộc gọi lập tức bắt máy: "Sao thế Diss?"

"Cửa nhà hàng Đỉnh Phong, đón tôi."

Dương Bân kinh ngạc: "Xe cậu đâu? Còn cần tôi đón?"

"Không lái được." Tôn Bỉnh Hách dùng giọng điệu như người đứng ngoài cuộc: "Sở tổng đúng là sẵn sàng ném tiền bạc vì tình nhân, hôm nay tôi tiếp rượu sắp phun ra rồi."

Dương Bân vừa thay quần áo vừa hả hê, "Gọi cha nuôi một tiếng đi, mười phút nữa tôi đến ngay."

Tôn Bỉnh Hách: "Thật sao? Cha nuôi."

Dương Bân: "..." Trông cậy vào người này có cảm giác hổ thẹn đúng là rất khó.

.

Thẩm Liên săn sóc Sở Dịch Lan ngủ xong lại xem kịch bản trong chốc lát, cuối cùng xác định hành lý đồ đạc đều đã thu dọn đầy đủ hết.

Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới sáu giờ, thân thể Thẩm Liên giật giật như là muốn tỉnh lại. Sở Dịch Lan nhét người vào trong lồng ngực mình: "Còn sớm."

Thẩm Liên lẩm bẩm: "Anh không đi làm à?"

"Không gấp, ngủ cùng em thêm lát nữa." Sở Dịch Lan vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Liên, cẳng chân hai người kề sát nhau trong ổ chăn.

Thẩm Liên không có nói sai, là rất ấm áp.

Bảy giờ rưỡi, dù có không muốn vẫn phải thức dậy.

Nhưng may là Triệu Văn Thư không giống Đới Đồng, không áp dụng hình thức quay chụp đóng kín. Nếu đã quay xong phân đoạn của bản thân vẫn có thể rời trường quay một hồi hoặc là rời đi trước cũng được.

Hai người biểu hiện không khác gì bình thường. Ăn bữa sáng xong, Lý Dật còn có Giang Dữu vừa lúc lái xe tới. Đáng nhắc tới chính là xe bảo mẫu đã được đổi mới, nội thất bên trong được trang hoàng tốt hơn trước nhiều.

"Tới nơi gọi điện thoại." Sở Dịch Lan dặn dò.

Trước khi mở cửa, Thẩm Liên hôn anh thật sâu, sau đó khàn giọng nói: "Vâng, ở nhà ngoan ngoãn đợi em."

Sở Dịch Lan tựa lên trên vách tường cười nhạt.

Đừng lo lắng, Sở Dịch Lan tự nói với bản thân, dù gì mình cũng phải học cách trở thành một người bình thường.

Tập hợp ở địa điểm đã chỉ định, cuối cùng Thẩm Liên đã gặp được Triệu Văn Thư.

Hình tượng đạo diễn ôn hòa trầm ổn, trong bụng có thi thư trong tài liệu không còn sót lại chút gì. Triệu Văn Thư ngồi bên cạnh cửa xe, gối lên chỗ tựa lưng nửa chết nửa sống. Thẩm Liên nhìn lướt vào bên trong, quá xuất sắc, cả ekip đoàn phim đều ngã trái ngã phải.

Tối hôm qua làm cái gì?

"Thẩm Liên?" Triệu Văn Thư cố gắng mở một con mắt.

"Xin chào đạo diễn Triệu, là tôi."

Triệu Văn Thư cố gắng lên tinh thần, nghiêm túc quan sát Thẩm Liên, vô cùng hài lòng với điều kiện ngoại hình của y, "Được rồi, phía Lâm Phú sẽ đến trễ một chút, chúng ta xuất phát trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro