057. Giữ gìn sức khoẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Một con động vật ăn thịt cỡ lớn, còn là một con động vật ăn thịt hung ác lạnh thấu xương, một khi lộ ra biểu cảm thiên về đáng thương thì có thể nghĩ đến lực sát thương của nó.

Thẩm Liên vô cùng đau lòng Sở Dịch Lan, vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn tựa như tên háo sắc, vừa xê dịch tới bên giường, "Làm sao đây Sở gia, lát nữa em kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe nhé?"

Sở Dịch Lan: "..."

Sở Dịch Lan bất đắc dĩ: "Tôi cảm thấy em không nói lời nào sẽ tốt hơn."

Vậy không được! Thẩm Liên gần gũi thưởng thức "vẻ đẹp trai" cùng "cấm dục" lộ ra khi mặc áo ngủ của Sở Dịch Lan, không nhịn được lải nhải: "Ánh mắt của em đúng là tuyệt đỉnh. Chọn đàn ông cũng phải tự mình ra tay, mềm không được thì cứng, rất hợp khẩu vị."

Sở Dịch Lan: "..." Anh muốn ôm gối đầu chạy lấy người.

Tắt đèn, trong phòng rơi vào mờ tối. Sở Dịch Lan im lặng cảm nhận tiếng tim đập mạnh của mình, quanh quẩn bên chóp mũi là mùi sữa tắm bạc hà.

Trừ lúc còn nhỏ, sau khi thành niên đây vẫn là lần đầu tiên anh ngủ cùng giường với người khác, Sở Dịch Lan cho rằng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có mâu thuẫn nhưng không hề có một chút nào, trong không khí tựa như tràn ngập nhân tố làm người ta rất yên tâm.

"Hì hì!" Thẩm Liên bọc chăn cười.

Sở Dịch Lan: "..."

"Ha ha ha!" Thẩm Liên không nhịn được, trở mình vượt qua ranh giới chính giữa hai người giữa, một chân cách chăn vắt lên trên người Sở Dịch Lan.

"Thẩm Liên..." Sở Dịch Lan trầm giọng.

"Nằm như vậy dễ thở hơn." Thẩm Liên ngắt ngang lời anh.

Sở Dịch Lan biết là y đang bịa chuyện nhưng lại không thể nói ra lời nghiêm khắc.

Anh quay đầu, nhìn đôi mắt trong bóng tối vẫn sáng rọi rạng rỡ, vô cùng thu hút người khác của Thẩm Liên.

Sở Dịch Lan nghiêng người sang, mặt hướng về phía Thẩm Liên: "Vui vẻ vậy sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Liên nói rồi nheo mắt lại, "Hai người ấm áp, về sau anh sẽ hiểu."

Sở gia hiếm khi toát ra dấu chấm hỏi đầy đầu, chỉ vậy thôi á?

Trong tiềm thức, anh đã chuẩn bị sẵn sàng Thẩm Liên sẽ nhào tới đùa giỡn lưu manh.

Làm sao mà dám chứ? Thẩm Liên thầm nghĩ, một khi lau cò cướp súng cũng không phải chỉ cần tắm nước lạnh là có thể tỉnh táo lại.

Thẩm Liên thích cái cảm giác chậm rãi đến như hiện giờ hơn là giải quyết trong chốc lát.

Hai người đều có một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Sở Dịch Lan mở mắt ra, theo bản năng lấy điện thoại nhìn thời gian.

Hửm?

Tám giờ...

Tám giờ?!

Phải biết rằng Sở tổng có tiếng là cuồng công việc, thời gian đi làm luôn kiên trì sáu giờ rời giường, thậm chí là sớm hơn. Đây cũng là lý do Thẩm Liên thường không gặp được anh vào sáng sớm, người bình thường nhà ai sẽ thức dậy vào giờ này?

Sở Dịch Lan ấn mở Wechat, trừ các loại báo cáo công việc ra, còn có ba tin nhắn do Tôn Bỉnh Hách gửi tới.

Phân biệt cách nhau bốn mươi phút.

[Sếp, lùi cuộc họp lại sao?]

[Sếp, em đã đổi thời gian họp sang buổi chiều rồi. Có phải ngài gặp kẹt xe trên đường tới đây không?]

Tin nhắn cuối cùng là nửa tiếng sau đó:
[Sếp, giữ gìn sức khỏe.]

Đầu Sở Dịch Lan xuất hiện đầy sọc đen, đây đều là cái gì lung tung rối loạn vậy.

"Anh tỉnh rồi?" Thẩm Liên lẩm bẩm một câu, vươn một bàn tay tới khoát lên ngực Sở Dịch Lan, chẳng bao lâu lại hít thở đều đều.

Có bức màn che chắn, nắng sớm thưa thớt nhưng Sở Dịch Lan vẫn nghiêm túc thưởng thức mấy phút đồng hồ, sau đó anh xốc chăn xuống giường đi vào nhà tắm.

Sở Dịch Lan cũng không ngờ mình sẽ ngủ quên. Theo lý mà nói, đồng hồ sinh học của anh rất cố định. Nhưng những thứ này đều không quan trọng bằng ánh nhìn sâu xa của Tôn Bỉnh Hách.

"Trợ lý Tôn." Sở Dịch Lan bị nhìn chăm chú vài phút, đi đến cửa văn phòng mới không thể nhịn được nữa, "Trên mặt tôi có hoa à?"

"Không." Tôn Bỉnh Hách dời mắt đi, dừng một lúc lại nói tiếp: "Sếp, ngài ở trong lòng em mãi mãi là người mạnh nhất."

Sở Dịch Lan: "?"

"Thảo nào Dương Bân luôn muốn dán cái miệng của cậu lại." Sở Dịch Lan tức giận nở nụ cười, "Trợ lý Tôn, tôi mong trí tưởng tượng của cậu đừng bay cao quá như vậy."

Tôn Bỉnh Hách có vẻ còn không được vui lắm, "Được sếp."

Thẩm Liên ngủ một giấc tới mười giờ, thức dậy còn có mì nước hầm từ xương dì Phân làm, ăn uống xong lại chơi đùa với Sở Trư Mễ trong chốc lát, vô cùng thoải mái dễ chịu.

Giữa trưa, Hồ Khải Lam gọi điện thoại tới.

"Thẩm Liên, tôi tranh thủ được hai bộ phim không tệ, lát nữa gửi vào hộp thư cho cậu, cậu xem thử muốn bộ nào nhé."

Thẩm Liên lập tức phấn chấn lên: "OK anh Hồ!"

"Nhưng nói trước không phải nam một đâu."

"Chỉ cần phim hay, làm nam phụ tôi cũng không ý kiến." Bản thân Thẩm Liên tự nhận thức được, với danh tiếng hiện giờ của y không nhận không quay thì làm sao mới có chuyển biến tốt đẹp được?

Còn về nam số một, không có chút nền tảng thì sau này sẽ dễ bị người chỉ trích.

Tuy linh hồn vẫn là diễn viên xuất sắc thuộc hàng top nhưng hoàn cảnh hiện giờ đã khác, Thẩm Liên vẫn tin tưởng phải bước từng bước một thật vững chắc.

Càng quan trọng hơn là, rất khó bắt được kịch bản hay.

Kết thúc cuộc gọi với Hồ Khải Lam, Thẩm Liên ôm notebook ngồi trên sô pha nghiêm túc lật xem kịch bản.

Hai câu chuyện đều không tệ, một bộ là chủ đề tình yêu, một bộ khác thuộc chủ đề xã hội.

Thật ra xem từ diễn viên hợp tác cùng với đầu tư, bộ trước vẫn tốt hơn một chút nhưng không biết vì sao Thẩm Liên lại bị thu hút bởi bộ sau hơn.

<Liệt Hỏa>, kể câu chuyện về vai chính và người bạn không nghề nghiệp của hắn lăn lộn từ thị trấn nhỏ tới thành phố lớn.

Mà nếu Thẩm Liên nhận diễn, vai của y chính là tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp đó.

Trấn nhỏ xa xôi, đời sống kinh tế vô cùng lạc hậu, điện nước chỉ mới khai thông vào ba năm trước, nhà cửa tự xây dựng cao thấp không đồng đều, tựa như con rắn uốn lượn chằng chịt ở trấn nhỏ.

Tên côn đồ bỏ học từ cấp hai, cả ngày đạp xe đạp đi tìm việc vặt, mười ba tuổi đã quen biết vai chính.

Sau lại dưới sự cổ vũ của vai chính lên thành phố lớn. Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn lập tức bị sự phồn hoa của thành thị mê hoặc, tới chỗ nào cũng là khiếp sợ và hâm mộ. Hắn không được khôn ngoan như vai chính, bù lại lại có một gương mặt xinh đẹp hơn người, xinh đẹp tới độ như toàn bộ linh khí của vùng đất cằn cỗi kia đều đọng lại trên gương mặt này.

Hắn nhìn thấy vai chính bước từng bước một phát triển, hâm mộ lại nóng lòng muốn được như người ta, sau đó bị ông chủ lớn hãm hại, đã trải qua một loạt chuyện ghê tởm cùng tuyệt vọng.
Sinh mệnh của hắn bỗng chốc đi lên một con đường khác.

Thật ra vẫn có thể tiếp tục lưu lại, có rất nhiều ông chủ ra tiền nhưng hắn không muốn. Sự tối tăm thối nát phía dưới cự thú sắt thép nơi thành phố này làm hắn sợ hãi, cuối cùng hắn nhận ra bản thân không là cái gì cả, hắn không thuộc về nơi này, ở lại nơi này mỗi một ngày đều làm hắn cảm thấy hoang mang và sợ hãi.

Cuối cùng, vai chính đứng trên toà nhà cao tầng bắt tay nói lời cảm ơn với phía hợp tác. Phía dưới, trong dòng người đông nghịt, thiếu niên từng ôm giấc mộng kia cõng theo túi vải bố cũ nát bước lên phương tiện công cộng, chen chút trên đoàn tàu lửa, trở về nơi hắn đã ăn sâu cắm rễ.

Lại là một buổi sáng nọ, hắn cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ rách nát tiếp tục len lỏi trên mọi nẻo đường của thị trấn nhỏ.

"Leng keng~"

Tiếng còi xe quen thuộc lại giòn vang.

Độ dài phim về tên côn đồ cũng không nhiều. Hắn không phải là nhân vật dùng để so sánh với vai chính, mà càng như là ảnh thu nhỏ của một sự tồn tại hơi lấp lánh, rồi lại vô cùng bình thường, không biết khi nào tai họa sẽ ập lên đầu, chốn đi về chính là ổn định và bình yên.

Như là một tiếng thở dài nhạt nhẽo sau giữa trưa nặng nề, một cơn gió thổi qua sẽ không dư lại cái gì.

Có thật sự là không dư thừa lại gì hay không?

Thẩm Liên gửi tin nhắn cho Hồ Khải Lam.

[Anh Hồ, em nhận Liệt Hỏa.]

Thằng nhóc này khá lắm, Hồ Khải Lam kinh ngạc rất nhiều lại rất mừng rỡ, không thể nói rõ là vì sao mà chỉ cảm thấy Thẩm Liên chắc chắn sẽ làm nên chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro