Chương 1: Đứa bé mắt tím

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đứa bé mắt tím

“Nương nương chịu đựng, đứa bé sắp ra rồi!”

"Aaaa..!!" - Tiếng ồn ào làm Thiên Thanh Nguyệt khó chịu. "Ồn ào quá!" Mở mắt nhìn xung quanh, Thiên Thanh Nguyệt thấy cảnh một đám người mặc quần áo kì lạ đang đỡ đẻ cho một thiếu nữ, nhìn thiếu nữ này chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tuy tái nhợt do đau đớn nhưng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng. Người thiếu nữ này có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng, quả thực là một mỹ nhân cổ đại hiếm thấy. Nhưng sao bọn họ mặc đồ giống trong mấy phim cổ trang vậy?

“Nương nương đứa bé sắp ra rồi, người cố gắng thêm chút nữa!”

Tiếng bà đỡ làm Thiên Thanh Nguyệt chú ý, nàng nhìn về phía thiếu nữ kia, xuất huyết nhiều như vậy chỉ sợ không giữ được hai mẹ con, cùng lắm chỉ giữ được một người. Đột nhiên Thiên Thanh Nguyệt ngẩn ra, nàng không phải đang cứu những người bị tai nạn xe hơi, sau đó vừa cứu được người cuối cùng thì chiếc xe đó phát nổ mang theo cả nàng sao?

Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Thiên Thanh Nguyệt, xuyên không - xuyên vào Việt Nam thời cổ đại hả? Còn nữa, nàng xuyên vào người nào mà từ nãy đến giờ không ai chú ý đến vậy? Nàng thử cử động thân mình. Ế, sao không cử động được? Thử giơ tay… Đây là sao? Không cử động được?!! Này này, đây là sao vậy, bộ nàng bị liệt sao mà tứ chi bất động đến xoay cổ cũng không làm được chỉ có thể liếc là sao? Thử mở miệng gọi người, gọi muốn khàn cổ cũng chẳng ai nghe, bộ mấy người đó điếc hết hả? Bọn họ vẫn nói vẫn gào với nhau mà, đâu thể nào điếc được?

Thở dài, liếc mắt nhìn xung quanh tự dưng phát hiện thấy chiếc gương đồng đang phản chiếu hình ảnh một con búp bê bằng vải cũ. Con búp bê này nhìn không tinh xảo gì, nó được làm bằng vải cũ ố vàng, tóc của búp bê được làm bằng những sợi vải đen được cắt lộn xộn cái dài cái ngắn rồi may lại. Áo của búp bê thì có màu trắng nhưng nhìn rất cũ còn bị rách vài chỗ nữa, hai mắt thì được đính bằng hai hột đậu đen, ngoài ra chẳng thấy mũi miệng đâu. Nói chung, con búp bê này giống rẻ rách hơn.

Nhưng sao hình ảnh con búp bê này lại phản chiếu đối diện với hướng nhìn của Thiên Thanh Nguyệt nhỉ? Có lẽ nào... Thử cử động một lần nữa, không được, thử cố gắng xoay đầu, vô dụng, thử gọi người khác, không ai nghe... Thiên Thanh Nguyệt từ bỏ. Trời ạ, người ta xuyên không không thành người thì cũng là những yêu tinh tu luyện để thành người, còn nàng lại xuyên không vào một con búp bê rẻ rách, thật không công bằng, thế này thì làm sao thành người? Làm búp bê suốt đời hả?

Thiên Thanh Nguyệt tự thấy chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, sao lại xuyên không thành búp bê chứ? Đã thế con búp bê này lại chẳng đẹp đẽ gì, thật đáng thương cho cái nhan sắc "hoa nhường nguyệt thẹn", “ma trốn quỷ chạy” của nàng. Bỗng một tiếng hô vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thanh Nguyệt.

Ma ma bế đứa trẻ rồi hô lớn:

“Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử! Chúc mừng nương nương.... Aaa...?!!”

“Có chuyện gì? Mang hài tử đến cho ta xem.” – Thiếu nữ suy yếu, mệt mỏi nói.

Khuôn mặt ma ma bỗng trở nên tái mét, đưa đứa bé lại gần người thiếu nữ đang ngày càng suy yếu kia. Nhìn thấy đứa bé, khuôn mặt thiếu nữ đó cũng trở nên tái mét, cả người run lên kích động hét lớn:

“Không phải con ta, ta không sinh một con yêu quái như vậy, cút ngay!”

“Bộp”. Đứa bé bị xô xuống đất, cũng may ma ma đỡ kịp, nếu không đứa bé không biết sẽ ra sao? Nhìn thấy cảnh này, Thiên Thanh Nguyệt cũng cảm thấy tò mò vì sao bọn họ lại có phản ứng như vậy, nhưng nàng càng cảm thấy tức giận muốn đánh người hơn, dù gì cũng là con mình sinh ra sao lại có thể đối xử với một đứa bé như thế?

Người thiếu nữ kia tiếp tục hét lên: "Không phải là con ta!"

Sau đó bỗng im bặt, một ma ma lại gần kiểm tra thì thấy thiếu nữ đã tắt thở càng hoảng sợ, bà lớn tiếng hô: “Thái y!!!” để cho người vào kiểm tra. Khi thái y vội vã chạy vào, ma ma đang bế đứa bé đi ra đứng gần chỗ nàng, Thiên Thanh Nguyệt nhìn đứa bé kì kạ này. Từ lúc sinh cũng không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt màu tím nhìn xung quanh. Phải, đôi mắt màu tím, đây là lý do bọn họ sợ sao? Hừ, đúng là người cổ đại, đôi mắt đó đẹp như một viên pha lê vậy, vậy mà họ lại sợ, thật đúng là đần độn.

Như nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đứa bé nhìn thẳng về hướng nàng đang nhìn nó, rồi bỗng phá lên cười, tay với với đòi con búp bê rẻ rách là nàng. Thấy phản ứng của đứa bé, ma ma cả người run run nhìn theo thì thấy con búp bê được treo trên cột nhà ngay đó. Khuôn mặt bà càng tái xanh sợ hãi hơn, nhưng nhìn thấy đứa bé đòi con búp bê, bà cũng không dám lấy. Như biết không ai lấy con búp bê cho mình, đứa bé bắt đầu khóc thét lên làm mọi người kinh sợ.

Bà ta bắt buộc tay run run lấy con búp bê là nàng đưa cho đứa bé. Đứa bé bỗng im bặt không khóc nữa mà cười vui vẻ ôm chặt con búp bê không rời.

“Nương nương, nương nương đi rồi!” – Thái y quỳ xuống, hô lên.

Nghe thế mọi người trong phòng cũng quỳ theo, ánh mắt khiếp sợ nhìn đứa bé trong tay bà. Lúc đó có một người bất nam bất nữ tiến vào, giọng nói the thé vang lên:

“Hoàng thượng có lệnh, con của Dương phi nương nương lập tức đưa vào lãnh cung do Lý ma ma chăm sóc. Còn Dương phi nương nương lập tức đem đi hỏa thiêu!!!”

Dứt lời, mọi người không ai chậm trễ mà thi hành ngay như sợ có quỷ hiện hình vậy, còn Lý ma ma thì vô cùng lo lắng và sợ hãi vì bà phải chăm sóc cho đứa bé này. Sau khi mọi người mang xác của Dương phi đi, Lý ma ma mới tái mặt cầm một bọc đồ được cung nữ chuẩn bị rồi chậm chạp ôm đứa bé và nàng đến lãnh cung.

Liếc mắt nhìn cái nơi chẳng khác gì ngôi nhà hoang kia, Thiên Thanh Nguyệt không còn gì để nói, đây được gọi là lãnh cung hả? Có khác gì nhà hoang đâu? Sao khác với mấy bộ phim cổ trang nàng coi vậy?

Chưa kịp quan sát hết, tự dưng có khuôn mặt hồng hồng phóng đại trước mắt nàng, đôi mắt tím to tròn nhìn nàng rồi cọ cọ lên má, rồi đứa bé kia dí nàng vào sát miệng nó rồi không chút lưu tình để lại trên mặt nàng một bãi nước miếng ẩm ướt. Thật không còn gì để nói…

Lý ma ma không quan tâm đứa bé bà đang ôm trong ngực là ai, tuy lúc đầu có sợ hãi, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mới sinh thì làm gì được bà, với lại ngay cả hoàng thượng còn không cần nó thì bà có gì phải sợ? Nên khi vừa bước vào phòng, bà không chút thương tiếc buông bé ra khiến bé rơi xuống chiếc giường cũ. Bị va đập mạnh đến nỗi Thiên Thanh Nguyệt đang nằm trong tay bé còn bị chấn động mà văng ra khỏi người bé, thì thử hỏi một đứa trẻ mới sinh làm sao chịu được?

Đứa bé bị đau liền gào khóc, từng tiếng khóc đó như đánh thẳng ngực nàng khiến nàng khó thở vô cùng, nhìn đứa bé khóc thảm như vậy, nàng muốn dỗ dành mà không thể. Còn Lý ma ma thấy đứa bé khóc thì lập tức bỏ ra ngoài không thèm liếc mắt đến một cái khiến Thiên Thanh Nguyệt tức đến ngứa răng.

“Ta thề, ta mà thành người, người đầu tiên ta xử sẽ là mụ ta, rồi tới cái tên hoàng thượng thối tha kia, CNM cái lũ khốn nạn!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro