Văn án:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thể Loại: Xuyên không, sạch, sủng...

Tác giả: Bạch Tiên

Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác

Cảnh báo: Không có

Giới thiệu:
Hỏi thế gian, duyên phận phải chăng đã được định sẵn? Duyên phận giữa ta, một con búp bê và chàng, một người bị cho là ma vương chuyển thế sẽ đi về đâu?

Chứng kiến chàng sinh ra, từng bước từng bước trưởng thành, từ lúc nào một người như ta đã nguyện hy sinh cả tính mạng cho chàng? Có lẽ là từ lúc ánh mắt đầu tiên chàng nhìn ta!

Không người yêu thương, chỉ có người khi dễ và muốn ta chết! Chỉ có nàng là người cho ta ấm áp, chỉ có nàng cho ta biết tình yêu là như thế nào? Ta không quan tâm nàng là ai, là gì, ta chỉ biết đời đời kiếp kiếp ta sẽ không buông tay nàng.

~~~~~Lược một đoạn~~~~~

Bóng đêm bao phủ, chỉ có ánh trăng tròn chiếu sáng trên bầu trời không sao. Dưới một gốc cây cổ thụ, người thiếu nữ nhìn đang ôm một đứa bé mình đầy thương tích.

Như không cảm thấy đau đớn, đứa bé mang một đầu tóc bạc trắng, đôi mắt tím có chút ngây thơ, ngạc nhiên, vui mừng nhìn thiếu nữ đang ôm mình.

"Tỷ tỷ là búp bê hóa thành!?" – Tiểu Dương vui mừng.

"Ừm, tiểu Dương thích tỷ không?" – Nàng nhẹ giọng, xoa nhẹ vào vết thương trên mặt tiểu Dương

"Thực thích, tiểu Dương thích tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không biến thành búp bê nữa chứ?" – Tiểu Dương thắc mắc, hy vọng nhìn nàng.

Tiểu Dương ánh mắt ngân ngấn nước chờ mong nhìn nàng, nếu nàng nói "không", đứa nhỏ này chắc chắn sẽ khóc cho nàng xem.

"Chỉ vào đêm trăng tròn ta mới có thể biến thành người." – Nàng cười nhẹ.

"Nếu vậy..." – Tiểu Dương cúi đầu thất vọng.

"Tỷ vẫn ở bên cạnh tiểu Dương, chỉ cần tiểu Dương đừng quên mà đem bỏ tỷ là được."

"Tiểu Dương sẽ không quên, vì vậy, tỷ tỷ vào đêm trăng tròn nhất định phải biến thành người chơi với tiểu Dương." – Tiểu Dương đáng thương nhìn nàng.

Thiếu nữ mỉm cười ôn nhu, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của hài tử.

"Ừm, tỷ hứa!"

~~~~~Lược đoạn hai~~~~~

Trên đỉnh núi mây trắng lượn lờ bao phủ. Thiên Thanh Nguyệt nằm trong lòng Bạch Thiên Dương, lặng yên nghe hắn thì thầm:

"Trên đời này, thứ khiến ta đau đớn và hối hận nhất... đó chính là tận mắt nhìn nàng mất đi... Thứ cảm xúc như muốn hủy diệt tất cả đó cho tới bây giờ vẫn còn tồn tại, vẫn nhen nhóm bùng phát mỗi lần ta thấy nàng bị thương, bị đau... Ta không biết làm sao để loại bỏ cảm giác này, mỗi lần như vậy nó như gặm nhấm, cào xé trái tim ta chỉ vì nàng thôi... Cho nên, Nguyệt nhi... ở bên ta, đừng để nàng vì ta mà bị thương, đừng vì ta mà tổn thương chính mình... Nhưng xin nàng... chỉ cần ở bên ta... ở bên cạnh ta thôi..."

Nàng vùi đầu vào ngực hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng, nhẹ giọng kiên quyết:

"Tiểu Dương! Ta không nhớ cũng không quan tâm trước kia như thế nào. Ta chỉ biết, đời này kiếp này... và cho đến mãi mãi sau này, ta cũng sẽ ở bên chàng, không xa không rời... chàng ở đâu, ta sẽ ở đó... Cho dù có "phong vân huyết vũ" ta cũng sẽ cùng chàng gánh chịu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro