Chương 30: Ta yêu nàng, Nguyệt nhi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30: Ta yêunàng, Nguyệt nhi! 

Thấy Thiên Thanh Nguyệt bị người khác mang đi, tiểu Dương liền hoảng sợ đuổi theo.

Hơn mười tên hắc y nhân chặn đường tiểu Dương, hắn như muốn phát điên.

"CÚT!!!"

Tiểu Dương rét lạnh quát, tay cầm băng kiếm lao thẳng vào bọn chúng. Hai mắt hắn đỏ ngầu như lệ quỷ, mái tóc trở về màu trắng toát, cả người phát ra sát ý như muốn giết chết tất cả.

Khi bọn Hỏa Diễm chạy tới thấy một màn này thì kinh sợ không thôi. Tiểu Dương như biến thành một con quỷ khát máu chém giết bọn chúng.

Cho đến khi tên cuối cùng ngã xuống, tiểu Dương phi thân hướng tới nơi bóng trắng đi qua.

Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn, nàng ở đâu, Nguyệt nhi???

Tìm khắp xung quanh vẫn không cảm nhận được nàng đang ở đâu, tiểu Dương sợ hãi gọi nàng:

"Nguyệt nhi, nàng đâu rồi, Nguyệt nhi, nàng ở đâu...???"

"Chủ nhân!" - Hỏa Diễm chạy theo gọi.

"Cút! Biến cho ta, tất cả cút cho ta!" - Hắn rống lên.

Nguyệt nhi, Nguyệt nhi...

Hắn điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm, người nào thấy tiểu Dương đều hoảng sợ không thôi. Hắn như huyết quỷ điên cuồng tàn sát tất cả những tên hắc y nhân cản đường.

Hắn phải tìm nàng, phải tìm Nguyệt nhi của hắn, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào cản đường. Cho dù có là ai, chỉ cần cản hắn đều sẽ phải "chết".

"Aaaa", "giết người, bớ người ta giết người... A"... chỉ trong chốc lát, trong thành vang lên những tiếng hét "giết người" của dân chúng khiến người khác run sợ.

Tên nào, là tên nào mang nàng đi, hắn phải giết hắn, hắn phải tìm nàng...

Hoắc Lăng Thiên nhìn cảnh này mà khiếp sợ chết điếng người. Tiểu Dương lúc này không khác gì ma quỷ, không, phải nói hắn chính là ma quỷ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Các người còn không ngăn hắn lại!" - Lôi Tử sợ hãi.

Hỏa Diễm nhíu mày, ngăn lại sao? Rất tiếc với tình hình này thì giữ được mạng mình với đám dân chúng kia cách xa hắn là may lắm rồi. Nhìn tiểu Dương hắn chỉ biết thở dài, muốn hắn ngừng lại chỉ có nàng ta, nhưng nàng ta lại bị mang đi thì bọn hắn cũng hết cách.

Thiên Thanh Nguyệt bị một nam nhân mang đi. Lúc chạy đến ngoài thành thì dừng lại, thấy trên tay mình là một con búp bê rách, hắn ghét bỏ vứt xuống đất. Rồi sau đó mới tiến lại gần hắc y nam tử đeo mặt nạ, quỳ gối cung kính nói:

"Đúng như chủ nhân nói, tên nhóc đó chính là Bạch Thiên Dương."

"Tốt lắm, ngươi lui xuống đi!"

Hắc y nam tử phất tay áo, bạch y nam nhân liền rời đi.

"Bạch Thiên Dương, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao...", hắn nhìn con búp bê bị vứt dưới đất, nhướn mày "ha ha ha, thật không ngờ ngươi vẫn giữ lại con búp bê rách này, chỉ tiếc chủ nhân của nó...ha ha ha đúng là quả báo ha ha ha..."

Hắn đạp lên Thiên Thanh Nguyệt rồi cũng rời đi. Lúc này nàng không quan tâm hắn là ai? Vì nàng nghe thấy tiếng tiểu Dương, tiếng gọi tuyệt vọng từ trong lòng. Cùng những tiếng hét thê lương từ trong thành vọng ra khiến Thiên Thanh Nguyệt lo lắng không thôi "tiểu Dương...".

Đã gần một ngày rồi, tiểu Dương điên cuồng tìm kiếm, giết những người xung quanh, cả thân hắn nhuốm máu đỏ nồng nặc. Hắn vẫn không dừng lại, cho dù có phải giết hết tất cả những người trong thành, hắn cũng phải tìm ra nàng, Nguyệt nhi của hắn!!!

Từ đêm cho đến khi trời sáng, nơi nào hắn đi qua mà có kẻ chắn đường, tiểu Dương không nói hai lời liền trực tiếp giết chết, làm người dân trong thành hoảng sợ không thôi chỉ dám núp trong nhà mà không dám ra ngoài. Những người đang ở ngoài cũng nhanh chóng tìm chỗ núp chỉ sợ hắn mất ý trí mà giết cả họ.

Không biết đã có bao nhiêu hắc y nhân cản đường chết dưới tay hắn. Vậy thì sao? Hắn không quan tâm, hắn phải tìm nàng, chỉ tìm nàng mà thôi, những kẻ khác cản đường đều đáng chết.

Trên con phố nhuốm đầy máu tươi và xác người, hắn như tu la địa ngục đạp trên xác người mà đi, một thân bạch y nhuốm máu đỏ tươi, mái tóc trắng yêu dị cùng đôi mắt tím, đen, sát khí ngất trời bao bọc quanh hắn.

Đôi mắt đầy sát ý như muốn chém giết tất cả, là ai? Là ai đã mang nàng rời khỏi hắn, hắn sẽ giết tên đó, khiến hắn phải hồi hận đời đời kiếp kiếp...

Mỗi nơi hắn đi qua, nhà nhà đóng kín cửa, cả nhà ôm nhau run rẩy không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ bất cẩn một chút thì sẽ chết dưới tay ôn thần này.

Bọn Hỏa Diễm và Hoắc Lăng Thiên chỏ có thể im lặng theo sau, âm thầm giúp người dân đang ở ngoài tìm nơi ẩn núp. Trời dần về chiều, từng ánh mây đỏ phản chiếu ánh sáng cuối cùng của ban ngày làm cho khung cảnh càng thêm thê lương.

Tiểu Dương đứng im giữa phố, cả người bị sát khí bao phủ, đôi mắt lạnh băng đầy sát ý.

"Nguyệt nhi, nàng đâu rồi, trở về với ta, làm ơn, trở về đi..."

Bọn Hỏa Diễm cũng đã tìm khắp nơi mà cũng không có chút tin tức gì, làm cho bọn hắn càng thêm lo sợ, nếu không tìm được nàng ta, chủ nhân chắc chắn sẽ mãi như vậy.

La Thanh Nhã bị tiểu Dương ném khiến bị thương nên không có gì nghiêm trọng, tiểu muội nàng ta cũng chỉ bị ngất, nhưng đến giờ đã tỉnh lại. Từ lúc tỉnh lại, tỷ muội hai người vừa lúc nhìn thấy bọn Hỏa Diễm đang sứt đầu mẻ trán tìm kiếm vật gì đó mà tò mò theo sau.

Tuy phát hiện, những người khác chẳng hơi đâu mà quân tâm tỷ muội hai người, điều trước mắt là phải tìm được Thiên Thanh Nguyệt.

Trời tối xụp xuống, hàn khí cùng sát khí phát ra càng khiếp sợ hơn, nếu Nguyệt nhi bị làm sao? Hắn nhất định đem thành này "diệt"...

"Hít", mọi người hít một ngụm khí lạnh, quanh thân tiểu Dương phát ta hàn khí bức người dần đóng băng mọi thứ.

Mái tóc trắng không gió tự bay, đôi mắt rét lạnh sát ý tràn ngập, cả người một thân nhuốm máu đỏ tươi...tiểu Dương lúc này chính là ma quỷ đến từ địa ngục.

Hàn khí khiến người khác khó thở, xung quanh hắn đã kết thành băng đang lan rộng. U ám, thê lương...số phận của thành này tới đây là kết thúc sao?

Mọi thứ dần dần kết băng, không khí trở nên khó thở khiến mọi người hít thở từng ngụm khó khăn. Hoắc Lăng Thiên nhìn tiểu Dương như vậy thấy thật lạ, đó thật sự là đệ đệ của hắn sao? Tại sao tiểu Dương lại biến thành đáng sợ như vậy...

Giữa bầu trời trăng tròn sáng rực, cả ngôi thành đang dần dần chìm vào cái chết. Nguyệt nhi, không thấy nàng, ta sẽ hủy thành này, cái thành làm ta và nàng rời khỏi nhau, ta sẽ hủy diệt tất cả những gì cản đường chúng ta, những gì khiến chúng ta phải xa nhau, ta sẽ hủy diệt hết, tất cả, ta sẽ hủy diệt tất cả...

"Đủ rồi, tiểu Dương, đủ rồi..."

Một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy tiểu Dương từ phía sau, Thiên Thanh Nguyệt đau lòng nhìn tiểu Dương.

"Tiểu Dương, không sao rồi, tỷ về với đệ đây..."

Hắn có chút kinh ngạc, nhưng thay vào đó là cảm xúc không cách nào tả được lúc này, tiểu Dương xoay người ôm trầm lấy nàng.

"Nguyệt nhi... Nguyệt nhi... Nguyệt nhi..."

Cảm thụ vòng tay ấm áp của Thiên Thanh Nguyệt, cả người tiểu Dương run lên ôm chặt lấy nàng, hắn giống như mê sảng mà không ngừng đau đớn gọi:

"Nguyệt nhi... Nguyệt nhi, đừng đi, đừng rời khỏi ta, Nguyệt nhi..."

Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, cho hắn áp vào ngực mình, nàng vỗ nhẹ lưng tiểu Dương. Nhìn tiểu Dương như vậy nàng cũng rất khó chịu, tim nàng như bị bóp nghẹt khó thở, nàng không muốn thấy tiểu Dương như vầy.

"Tách" giọt lệ từ mắt nàng rơi xuống vai hắn, nàng không hề biết khi nàng biến mất lại khiến tiểu Dương điên cuồng như vậy. Thiên Thanh Nguyệt nàng phải có vị trí quan trọng đến mức nào trong lòng tiểu Dương mới khiến hắn bất chấp mọi thứ?

"Tiểu Dương, tỷ ở đây, tỷ không rời khỏi đệ nữa đâu. Tiểu Dương, xin lỗi đệ, tỷ sẽ không rời khỏi đệ nữa..."

Nghe giọng nàng nghẹn ngào, hơi ấm của nước mắt trên vai khiến hắn giật mình. Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, đôi mắt nàng đau lòng cùng tự trách dịu dàng nhìn hắn, khiến hắn nghẹn giọng lắc đầu:

"Không phải, là do ta, do ta vô dụng mới để người khác mang nàng đi. Nguyệt nhi, nàng trách ta đi, đừng tự trách mình, là ta không tốt, là ta vô dụng... Xin nàng đừng tự trách nữa, ta hứa sẽ không để ai mang nàng rời khỏi ta nữa..."

"Vì vậy, xin nàng cứ trách ta đi, nhưng đừng rời khỏi ta, được không?... Không có nàng ta sẽ điên mất... ta sẽ chết nếu không có nàng... Nguyệt nhi, hứa với ta, đừng rời khỏi ta có được không? Cho dù có chuyện gì cũng đừng rời khỏi ta... Nhất định ta sẽ mạnh lên, ta sẽ không để ai mang nàng đi, đừng rời khỏi ta... Xin nàng..."

Tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, giọng hắn nghẹn ngào khẩn cầu nhìn nàng. Hắn không muốn nàng tự trách, hắn cũng không muốn nàng đi, hắn sẽ điên, sẽ chết nếu không có nàng. Nguyệt nhi của hắn, nàng chỉ có thể ở bên hắn...

"Ừm! Không đi, ta sẽ không đi, sẽ chỉ ở bên tiểu Dương thôi..."

Thiên Thanh Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, tay nàng áp lên bàn tay đang lau nước mắt trên má nàng.

Lời của tiểu Dương sao nàng lại không hiểu chứ, tuy có ngạc nhiên, nhưng nếu tiểu Dương đã không muốn làm đệ đệ của nàng, thì nàng cũng không ép... tình cảm, quả là một thứ không thể lý giải...

Vì đó là tiểu Dương, nên nàng sẽ chỉ tin tưởng và ở bên cạnh hắn mà thôi, mãi mãi bên hắn, không rời đi...

Thanh âm của Thiên Thanh Nguyệt làm nỗi sợ trong lòng tiểu Dương lui dần đi. Lúc này hắn mới ý thức được lời nói của mình, khiến hắn có chút hoảng sợ.

Nhưng thấy nàng dịu dàng nhìn hắn, mắt nàng đầy ý cười... Nguyệt nhi hiểu lời hắn mới vừa nói sao?

Như để chứng minh suy nghĩ của hắn, nàng nhéo má hắn một cái, rồi kéo hắn ôm vào lòng, giọng nàng cũng đầy ý cười vang lên bên tai hắn:

"Tiểu Dương ngốc, không được che dấu nữa đâu đấy!"

"Thình thịch" tim hắn đập mạnh liên hồi, nàng... nàng...

"Nguyệt nhi... ta... nàng không ghét ta sao... ta..." - Hắn ấp úng.

"Ta cũng thật thắc mắc, một đứa bé như tiểu Dương có hiểu "yêu" là gì hay không?" - Nàng trêu ghẹo nói bên tai hắn.

"Ta... ta... ta yêu nàng, Nguyệt nhi!"

Tiểu Dương núp trong ngực nàng nhỏ giọng nói sau đó thì im bặt, nàng thấy đôi tai hồng hồng của tiểu Dương thì không khỏi cười vui vẻ "tiểu Dương đáng yêu quá đi".

n'>Ξ'>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro