vườn hoa em nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa rơi lách tách trên mái nhà, trên cánh hoa nhỏ yếu ớt ngoài vườn.

Mưa làm ấm thêm tình yêu của họ, lại làm buốt giá tâm hồn của tôi.

.

Mùa mưa đã tới từ tháng trước, đem tới sự mát mẻ trong không khí, cũng mang lại cái cảm lạnh do sự lên xuống thất thường của nhiệt độ.

Tiết trời không xấu mà cũng chẳng đẹp, mây ôm kín cả bầu trời chỉ nhả ra vài tia nắng mỏng manh. Minseok dường như đã dần thích nghi với sự âm u này, tâm trạng lại trùng xuống một nấc.

" Tôi tự hỏi khi buồn anh sẽ làm gì?

Có nhớ tới tôi như một nốt nhạc chia ly..."

Ly mì nóng đã ăn còn một nửa, khói bay lơ lửng trong căn bếp nhỏ, lời bài hát từ cái loa ngoài phòng khách vang tới tận vào phòng bếp nơi cậu ngồi.

" Mấy ngày nỗi buồn tới nhà gõ cửa

Tôi hỏi rằng anh đã yêu người mới hay chưa?..."

Cả cái list nhạc cũng muốn kéo tâm trạng của cậu đi xuống, Minseok tủi thân không nhai nuốt nổi mấy gắp mì cuối cùng.

Năm nay 20 tuổi, dù cho đã được xem là cán mốc "người trưởng thành" Minseok vẫn còn đau khổ bởi những chuyện vặt vãnh:

Tỉ chuyện như mưa cứ rơi bất chợt, có mấy hôm cậu chỉ định bụng ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua ít đồ sinh hoạt , cuối cùng lại mắc kẹt luôn ở đó.

Hoặc là buổi sáng vừa mới mở mắt dậy, nhận ra tối hôm qua đã không rã đông miếng ức gà, cả ngày hôm đó của cậu chắc chắn là bị bấm nút cancle.

Hay như hôm nay trời mưa nặng hạt, nắng lười biếng kê đầu lên mây êm ngủ nướng, Minseok cũng sẽ giận dỗi : không có tâm trạng để làm gì cả !

Tất cả những chuyện trên đều làm Minseok chán ghét, nhưng đau khổ nhất thì chưa phải.

Ở cái tuổi dở dở ương ương này, lớn thì không lớn, nhỏ cũng không phải là nhỏ, không phải là bị tình dày vò thì cũng là tiền.

Đối với Minseok, hiện thân của một sinh viên đại học căn bản, cậu chịu sự dày vò của cả hai.

Ryu Minseok đứng lên dọn dẹp phòng bếp , ly mì cũng được hoàn thành một cách ràng buộc, xong xuôi lại chạy ra ngoài phòng khách.

Con mèo lười của cậu đã nằm sẵn ở đấy từ trước, xem ra là cũng rất biết cách tận hưởng.

Cậu nhấc con mèo đang ngủ lên làm nó tỉnh giấc, lười biếng thả người lên ghế sofa.

Cuộn người trong lớp chăn ấm, trong lòng là con mèo cưng của mình, Minseok thấy đời cũng không tệ lắm.

Mưa tí tách bên ngoài dỗ vườn hoa nhỏ của em vào giấc ngủ, bên trong là một người một mèo, âm nhạc hòa vào mùi gỗ thơm tạo nên một không gian mềm mại an ủi cậu bé đang thở đều đều trong chăn.

Dù gì cũng là kì nghỉ ngắn ngày, tận hưởng được đến đâu thì tận hưởng vậy.

Giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, tivi đang phát một đoạn quảng cáo ồn ào, nhưng lý do chính vẫn là có cuộc gọi đến từ điện thoại.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Minseok mơ mơ màng màng với tay lấy chiếc điện thoại đang rung lắc, mắt vẫn còn nhắm nghiền, trượt thanh trả lời trên điện thoại rồi lười nhác đặt lên tai.

" Đã ngủ chưa?"

Giọng nói quen thuộc dội thẳng vào tai, mất khoảng 5 giây để cậu phục hồi trí nhớ và nhận ra đây là giọng thằng bạn thối của cậu : Moon Hyeonjun.

?

Một là nó mượn tiền, hai là nó hết tiền để đóng tiền nhà nên mới gọi xin cậu cho ở nhờ, đời này làm gì có chuyện nó lo lắng đến mức gọi điện vào tờ mờ sáng mà hỏi thăm.

" Mượn bao nhiêu nói luôn?"

" Mượn bao nhiêu cái cứt ! Mày tưởng tình anh em keo sơn chín năm có thể được định giá bằng tiền bạc à?"

" 30 nghìn won?"

"50 lận..."

"Mày làm cái rách gì mà cần tận năm mươi ???"

Minseok nghe thấy con số chạm mốc năm mươi, cậu cũng đến bái phục thằng bạn mình. Rõ ràng đều là sinh viên đại học mà một tháng bản thân chỉ dám chi tiêu chắt chiu, nó thì lại vung tiền như giấy vụn, càng so sánh lại càng đau thương.

"Hì hì, tao lỡ xài hết tiền ba mẹ cho đầu tháng. Cũng sắp hết tháng rùi mò, bạn iu cho tui mượn đi, tháng sau trả 60 nhó."

Giọng của Moon Hyeonjun cợt nhả bên tai làm cậu nổi hết da gà.

Nhà thằng này thì giàu bỏ xừ, chả thiếu gì tiền nhưng mà mỗi tội thiếu gia họ Moon đổ hết tiền vào con xe phân khối lớn của anh ta, nên lúc nào cũng gần cuối tháng là điện thoại của Minseok sẽ réo không ngừng, mở lên sẽ thấy tên danh bạ của Moon Hyeonjun.

" Ừ được rồi, ngày mai chuyển. Nửa đêm nửa hôm lại gọi mượn tiền, đúng là!"

" Chuyển ngay bây giờ cơ, đang cần tiền gấp lắm!"

" Mày cần 50 nghìn won lúc nửa đêm để đốt xuống cho ông bà à ?"

" Tao đang không ở nhà, đang đi chơi với em ghệ mà giờ mở tài khoản lên cho ẻm xem còn có 2 nghìn thì quê lắm..."

Minseok cũng cạn lời, nửa đêm nửa hôm không ở nhà, lại còn đang cặp với em nào. Cậu xin thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#guria