Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1: Trăng thanh gió mát, thích hợp giết người phóng hỏa

Những lời này là lời răn của đoàn đội

Bầu trời đêm hạ tối mịt, 3 người giống như 3 con cú không tiếng động đi tới, phía trước cách đó không xa có thể thấy được ngọn đèn lóe ra từ một biệt thự, nơi đó ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng súng cùng với tiếng cười cuồng dã của nam nhân. Nơi đó là mục đích hành động đêm nay của họ - một ổ trùm thuốc phiện. 3 người ở chỗ trũng cúi thân xuống, đèn pha từ đỉnh đầu xẹt qua, đội trưởng Liễu Hiệp nhìn thoáng qua đồng hồ, 11:40, cách thời gian kế hoạch đúng 20p.

Liễu Hiệp liếc mắt với mọi người, thấp giọng nói "Tiểu đội chúng ta có nhiệm vụ là vào thời điểm 12g phối hợp hành động với bộ đội đặc chủng, bọn họ phát động công kích, chúng ta phải lấy thủ cấp của lão đại ở phòng 5, chỉ giết phòng 5, sau đó lui lại, hiểu chưa?". Đội bọn họ không có danh tự, chỉ có danh hiệu "Nội vê", trực tiếp lệ thuộc trong cục giữ bí mật Nam Hải, rất ít người biết sự tồn tai của bọn họ. Thân phận bọn họ, nói dễ nghe một chút là trừ bạo an dân, kỳ thực chính là thay chính phủ ám sát những nhân vật chủ chốt của xã hội đen, những phần tử khủng bố. Nhiệm vụ của "Nội vệ" rất đơn giản, chính là phối hợp với bộ đội quân nhân địa phương, đảm bảo nhiệm vụ thành công 100%.

Liễu Hiệp là đội trưởng, tuy rằng chỉ có 23 tuổi nhưng cũng là sát thủ đoạt mệnh độc ác, bất phàm. Phàm là những hành động khó giải quyết, đều đến tay nàng tự tay hoàn thành. Hạ mình ở nằm ở chỗ mai phục, tim Liễu Hiệp không tự chủ, kích động đập mạnh, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu óc hỗ loạn. Vội vàng đè ngực lại, nằm ngửa mới cảm thấy hô hấp thông thuận một ít.

Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bầu trời đêm, đột nhiên phát hiện bầu trời tối đen một mảnh, đột nhiên trong lúc đó có 1 ngôi sao quỷ dị chớp động. Hôm nay không phải trời đầy mây sao? Ngôi sao kia tỏa sáng chói lòa như là chiếu sáng cả linh hồn con người, làm cho Liễu Hiệp có chút cảm giác linh hồn nàng đang tách ra khỏi thân thể. Đó là một loại lực lượng không thể kháng cự, dù là Liễu Hiệp ý chí kiên định hơn người, trong nhay mắt trở nên bất giác mà đứng lên. Ngay tại thời khắc ý thức của nàng dần dần mơ hồ không thể khống chế được, một trận gió lạnh đánh úp đến, nhất thời làm cho nàng tỉnh táo lại, tinh thần không khỏi chấn động, vội vàng mở mắt.

Liễu Hiệp nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, thời gian 1 giây ngắn ngủi đi qua, nhất thời tự giễu cười:"Hứa là gần nhất nhiệm vụ ra có chút hơn, mới có thể làm cho tinh thần thoáng có chút khẩn trương, lần này đi trở về, muốn thả một lần nghỉ dài hạn ......"

Căn cứ tình báo, phòng năm gần nhất thông đồng thượng một gã Thái quốc tình phụ, sẽ ngụ ở lầu ba tối đông thủ trong phòng.

Phòng cửa đứng hai gã thủ vệ, lười nhác ỷ ở trên tường, một cái vô tình ăn kẹo cao su, một cái khác cũng là ngáp mấy ngày liền,"Huynh đệ, ngươi xem một hồi, ta đến thang lầu khẩu trừu căn yên đi."

Nói xong, biên hướng liễu hiệp đi tới, biên theo túi tiền lý lấy ra nhất hạp yên, đợi hắn đi đến chính mình phía dưới, liễu hiệp theo không khí ống dẫn lý xoay người xuống, che miệng, cát cảnh, phóng đổ, phủi đem chủy thủ ném một khác danh thủ vệ, chính giữa trái tim, thẳng đến thủ vệ rồi ngã xuống, không đến một phút đồng hồ.

Liễu hiệp nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất hảo: Phòng năm nếu không tế, cũng là độc bá nhất phương thuốc phiện trùm, hắn thủ vệ như thế nào bố trí như vậy rời rạc......

Ngay tại nàng nghi ngờ thời điểm, cửa phòng hoàn toàn mở ra, nhất thúc ánh sáng đem nàng bao ở trong đó, ngay sau đó ngực truyền đến đau nhức, thật lớn xung lượng đem liễu hiệp đánh bay, nhưng là khóe mắt dư quang y hi vẫn là thấy được tập kích của nàng vũ khí -- nhất chích sóng âm thương......

Cuối cùng một tia ý thức chợt lóe mà qua:"Có mai phục......"

Lạnh, rất lạnh, lạnh đến xương, nhập đến cốt tủy, tựa hồ trăm ngàn căn cương châm ở thứ trát toàn thân cốt cách, đau liễu hiệp tâm đều thu thành một đoàn, nàng tựa hồ có thể cảm giác được trái tim ở trong nháy mắt đình chỉ nhảy lên, cuối cùng ý thức nói cho chính mình, chỉ cần tâm không nhảy, liền giải thoát rồi......

Giải thoát rồi tốt, sẽ không hội tái lạnh, sẽ không tái đau ......

Nhưng là một trận đau nhức theo ngực truyền đến, liễu hiệp ý thức thoáng chốc trở về trong óc.

Chương 2:

Nàng nghĩ tới mình bị trúng mai phục, bị súng bắn trúng ngực, tuy đã mặc áo chống đạn nhưng lục phủ ngũ tạng nhất định bị nát. Cho nên nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ...Nhưng đã chết còn có thể đau không? Tại sao lại cảm thấy ngực đau, tựa hồ bị một khối đá lớn đụng trúng, không thể thở nổi. Ngực đau nhức khơi dậy bản năng sinh tồn. Thời điểm nàng cố gắng hít lấy không khí, ngực lại một lần nữa đau nhức, trái tim lại một lần nữa kích động nhảy nhót, Liễu Hiệp vui sướng rên lên một tiếng, tham lam hô hấp như bị ngạt khí từ lâu.

Nhưng không chờ hít được 2 hơi, ngực lại đau xót, một âm thanh nức nở của nữ tử vang lên truyền vào tai: "Đại phu nhân, tam phu nhân, van cầu phu nhân, đừng đá nữa, thân thể tiểu thư yếu lắm, nàng không khiêng được"

Âm thanh lọt vào tai, thần kinh trên người tựa hồ sống lại, nhận định tình trạng hiện tại: lạnh và đau

"Tiện tỳ, im miệng" Một âm thanh kiều mị quát lớn "này nha đầu chết tiệt kia dám ngỗ nghịch với đại phu nhân, đây là tỷ tỷ trừng phạt nàng. Thân thẻ yếu đuối? Lúc đó chẳng phải ở trong này nửa buổi tối cũng không cầu xin tha thứ. Một tiện tỳ như ngươi cũng xứng nói chuyện với đại phu nhân, người đâu, vả mồm"

Một trận"Ba, ba" truyền đến, nữ tử kêu thảm thiết, âm thanh làm cho đầu óc người ta choáng váng, con mẹ nó, âm thanh phóng lớn như vậy làm điếc tai người nghe. Nơi này có bệnh nhân, cần tĩnh dưỡng...

Nàng muốn nói chuyện nhưng vô lực, chỉ tạo ra được những âm thanh ở cổ họng.

Bỗng nàng được bao bọc trong cái ôm ấm ấp. "Tỷ tỷ, Yên nhi không hiểu chuyện, chống đối phu nhân, thỉnh phu nhân thứ lỗi, tha cho nàng lần này đi.."

"Tha nàng?" Âm thanh kiều mị, sợ thiên hạ không loạn, nũng nịu nói "Con này là Tang Môn tinh ("Tang" (chết chóc), "Môn"(nhà) – Tang Môn tinh: sao mang sự chết chóc cho gia đình), đầu tiên khắc chết mẫu thân, sau đó liên lụy anh trai rơi xuống hồ, nếu một ngày kia thật sự gả đến vương phủ, còn không biết còn làm ra những việc gì nữa"

"Câm miệng" Một âm thanh nam trầm thấp truyền đến "Các ngươi ăn no rửng mỡ, hơn nửa đêm không ngủ còn náo loạn ở đây..."

Liễu Hiệp mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, toàn xương cốt như tan ra, đặc biệt là đầu gối, xương như rớt ra từng cái, nếu không phải từng nhận huấn luyện địa ngục hiện tại đã sớm hôn mê.


Lạc Thạch Lập về nhà nghe được quản gia hồi báo nói tam tiểu thư lại bị đại phu nhân phạt, không khỏi giận dữ, mấy mụ đàn bà này không giây phút nào làm cho hắn được yên tĩnh. Nay đến đây, nhìn thấy tam nha đầu nằm trong lòng tứ phu nhân, sắc mặt trắng bệch, không một tia huyết sắc. Nhìn thấy Tam nữ nhi – Lạc Vũ Yên – người khiến hắn ta hận thấu xương – nằm đó, không nhịn được hơi hơi đau xót.

Chương 3: Vương phi

Nhìn thấy Lạc Thạch Lập, mấy vị phu nhân đều hành lễ "Lão gia"

"Sao lại như thế này" Lạc Thạch Lập đột nhiên giận dữ hét to "Ai cho các ngươi đối đãi với tam tiểu thư như vậy?"

"Hồi lão gia" Lục phu nhân Đào Kim Phượng kéo tay đại phu nhân nói "Hôm nay khi ăn cơm chiều, tam tiểu thư cố ý làm vỡ vòng tay của tỷ tỷ, vòng tay này là vòng tay đính ước của tỷ tỷ cùng lão gia"

"Nếu đây là vòng tay bình thường thì cũng không có việc gì" Đại phu nhân nhìn tam tiểu thư nửa sống nửa chết bằng con mắt oán hận "nhưng đây là vòng tay năm đó lão gia đưa cho thiếp thân, thiếp thân tức giận liền phạt nàng quỳ xuống nhận sai, nhưng tiểu nha đầu này chống đối, thiếp thân liền bảo nhị muội giáo huấn nàng chút thôi"

Nhắc đến Nhị phu nhân, Lạc Thạch Lập lại không nhịn được đau nhói lòng. Năm đó nếu không phải vì nữ nhi này, nàng đã không phải chết, nếu nàng không chết, nữ nhi của nàng không bị phạt nặng như thế này.

"Yên nhi đã thờ phụng Bồ Tát 10 năm hương khói, trên người đã sớm tiêu tan những dục vọng thông thường" Lạc Thạch Lập nói có chút ai oán "nếu sau này ta còn nghe được những lời như thế một lần nữa, sẽ xử lý theo gia pháp"

"Vâng..."

"Còn có, các ngươi nhớ kỹ cho ta, Yên nhi sẽ tham gia đại điển tuyển phi, các người không thể tiếp tục đối đãi với nó như thế nữa...." Lạc Thạch Lập thần sắc ảm đạm nói

---

Lạc Vũ Yên cảm giác được mình đã ngủ được một giấc dài, nhập nhèm mở mắt, nhìn chằm chằm đỉnh giường, ngẩn người. Hôm nay nàng thần sắc bình tĩnh, sớm đã không có sự bối rối và khiếp sợ như trước. Ba ngày trước đó, mở mắt ra nhìn thấy tất cả đều lạ lẫm, Liễu Hiệp có tốt chất hơn người, cũng không có cách nào chấp nhận được bản thân mình xuyên không về cổ đại. Cho nên ba ngày qua, nàng nhốt mình tại khuê phòng, từ chối tiếp khách. Không ăn không uống hai ngày, nàng cũng đã suy nghĩ rõ ràng, cẩn thận, kiếp trước Liễu Hiệp đã chết và cũng không còn khả năng trở về, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội tái sinh, sao không hưởng thụ nó? Nếu như thế, một lần sống cho chính mình, vì Liễu Hiệp, vì chủ nhân thân thể này – Lạc Vũ Yên. Từ giờ trở đi, nàng là Lạc tam tiểu thư – Lạc Vũ Yên. Kiếp trước nàng sống chỉ để tiếp nhận và hoàn thành nhiệm vụ, kiếm tiền để sau này có thể sống bình thản qua ngày, nay ông trời có nàng thêm một cơ hội liền sống cho chính mình, đến đâu thì đến.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ, một tiểu nha đầu nhỏ giọng hỏi "Tam tiểu thư, tam tiểu thư"

Hít sâu một hơi, Lạc Vũ Yên xuống giường, mở của ra "Chuyện gì?"

Ngoài cửa là Nguyệt Nhi – nha đầu bên người Vũ Yên, năm nay 15 tuổi, diện mạo mi thanh mục tú, nhìn thấy Lạc Vũ Yên mở cửa, Nguyệt Nhi sợ ôm lấy ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi "Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi"

"Bản đại tiểu thư có thể có việc gì? Lạc Vũ Yên xoay người đi vào "các nàng không giết chết ta, ta cuối cùng không thể tự mình đi tìm cái chết. Có gì ăn không, bổn tiểu thư đói chết mất?"

"Có ạ, có ạ" Nhìn thấy Lạc Vũ Yên tinh thần rất tốt, ánh mắt Nguyệt Nhi hân hoan "tiểu thư muốn ăn cái gì, nô tỳ phân phó phòng bếp đi làm?"

"Làm cái gì cũng được" Lạc Vũ Yên không kiên nhẫn nói "trước tìm ít điểm tâm lại đây, hai ngày chưa ăn uống còn chọn cái gì"

Chương 4: Ta không cần lấy lòng ai

Nguyệt Nhi ngạc nhiên nhìn Lạc Vũ Yên ngồi giữa bàn bát tiền, 2 chân bắt chéo, không ngẩng lên. Nhìn thấy Nguyệt Nhi bất động, Lạc Vũ Yên cúi đầu nhìn mình một cái, không thấy cái gì không ổn, không khỏi khó hiểu nhìn về phía nàng.

"Nguyệt Nhi, người xem cái gì thế?"

Nguyệt Nhi miệng lẩm bẩm nói "Tiểu thư, người khi nào thì học được cách ngồi này?

"Làm sao vậy?" Lạc Vũ Yên khinh thường đá giày rơi xuống "Tiểu thư người về sau cứ như vậy, dù sao cũng không cần phải lấy lòng ai, lo lắng ra sức học những thục nữ kia làm gì?"

Nguyệt Nhi đối với lời nói của Lạc Vũ Yên còn chưa hiểu rõ hết, nhỏ giọng hỏi "Tiểu thư, thục nữ kia là gì?"

"Không nói với ngươi nữa" Lạc Vũ Yên sờ sờ bụng nói "Tiểu thư nhà người đã đói bụng, còn không mau đi kiếm điểm tâm..."

"A..." Nguyệt Nhi bừng tỉnh, nhanh như bay chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền bưng một hộp thức ăn thở hổn hển chạy vào

"Tiểu thư, người thích nhất ăn Thủy tinh chưng cao, Mân Côi cao, còn có Bách Hợp Bính..."

Mắt Lạc Vũ Yên sáng lên, nhìn về phí hộp đồ ăn mê người kia "Mau đem tới..."

Lang thôn hổ yết (Mồm sói, họng hổ - chỉ tham ăn) liên tiếp nuốt vào hai khối Mân Côi cao, thiếu chút nữa nghẹn, Nguyệt Nhi thấy thế vội vàng đưa cho nàng một tách trà.

Bên này vừa thoải mái thở hổn hển một hơi, bên kia vang lên một âm thanh lạnh lùng "Tang Môn tinh chính là Tang Môn tinh, ăn cái này cái nọ đều có thể bị nghẹn chết"

Nghe âm thanh này, không cần ngẩng đầu cũng biết là đối thủ một mất một còn với Lạc Vũ Yên – Lạc Vũ Hân. Năm nay nàng ta 15 tuổi, là nữ nhi của Lục phu nhân, dung nào hoàn toàn di truyền thừ sắc đẹp của mẫu thân, yêu diễm quyến rũ, nhưng xương gò má hơi cao khiến cho khuôn dung tạo cảm giác chanh chua. Nàng hận Lạc Vũ Yên, lý do thực đơn giản, chính là Lạc Vũ Yên có hi vọng trở thành người được chọn nhất cho vị trí Thất vương phi, cũng chính là vị trí mà nàng ta mơ ước.

Lạc Vũ Yên nuốt miếng Mân Côi cao trong miện xuống, sau đó nuốt nước miếng cho nhuận họng. Nguyệt Nhi quỳ gối hành lễ "Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư mời ngồi". Nói xong, chuẩn bị đưa nước qua mời lại bị Lạc Vũ Yên nhấc chân giữ lại

"Nguyệt Nhi, đổ nước..."

Nguyệt Nhi khó xử nhìn thoáng qua Lạc Vũ Hân, tam tiểu thư như thế nào lại vô lễ như thế? Lạc Vũ Hân hôm nay tâm tình tốt, nhưng thật ra không để ý tới Lạc Vũ Yên lạnh lùng, không chút để ý nhấc mông đi tới

"Tang Môn tinh, người còn không đi, Tứ Vương gia cùng Thất Vương gia đang muốn tới nhà chúng ta tìm ca ca đi chơi, người xem ta vì Thất Vương gia cố ý mặc thân quần áo này, người thấy thế nào?"

Lạc Vũ Yên ngoáy ngoáy tai không nghe, tiếp tục thưởng thức điểm tâm

"Chính ra hôm nay người có vận khí tốt, phụ thân nói để cho người cùng Vương gia gặp mặt, tránh cho đến lúc đó người thấy khuôn mặt sợ hãi của Vương gia..." Lạc Vũ Hân chậm rãi chuyển động vòng eo "tỷ tỷ đáng thương, có muội muội xinh đẹp nhất ở đây, khuôn mặt của tỷ tỷ càng thêm khủng bố..."

"Nguyệt Nhi, người muốn làm như thế nào? Sáng sớm cũng không yên?"

Lạc Vũ Yên chậm rãi bốc lên một khối thủy tinh chưng cao, đưa vào trong miện, nói không rõ ràng "sáng sớm chợt nghe chó điên sủa bậy bạ, lần sau nhớ đóng cửa, không phải cái đồ súc sinh nào cũng có thể tùy tiện xông vào khuê phòng của lão nương..."

Nguyệt Nhi biểu tình hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Vũ Yên

Lạc Vũ Hân nghe vậy sắc mặt đột biến, giận dữ hướng Lạc Vũ Yên đá một cước "Tang Môn tinh, người dám mắng ta?"

Lạc Vũ Yên xảo diệu tránh né qua Lạc Vũ Hân, tiện đá mắt cá của nàng ta, Lạc Vũ Hân đứng không vững, ngã ngồi xuống đất hét chói tai

Chương 5: Lạc Vũ Hân, ngươi muốn chết sao

Lạc Vũ Yên cố ý làm ra vẻ phối hợp đi lại gần Lạc Vũ Hân, lại cố ý cả người cả bàn cùng nhau, đè lên người Lạc Vũ Hân, trên bàn còn ấm trà thừa, nháy mắt làm ướt quân áo nàng ta.

Nhìn trên người chiếc áo mới xanh biếc bị nước trà vấy thành một vòng màu vàng, Lạc Vũ Hân hoàn toàn điên cuống, thét chói tai đem móng tay cong dài hướng nửa mặt trắng nõn của Lạc Vũ Yên

"Lạc Vũ Yên, ta muốn giết người..."

Lạc Vũ Yên khinh thường bĩu môi, làm bộ bối rối nâng thủ thế tự vệ "Tứ muội, không cần..."

Ngoài miệng hô, lại nhanh tay đêm cái váy của Lạc Vũ Hân xé thành từng mảnh, trên mặt cũng không né tránh, tùy ý để móng tay của Lạc Vũ Hân xẹt qua khuôn mặt. Vét máu bay qua, trên mặt Lạc Vũ Yên xuất hiện một vài vết máu.

Nguyệt Nhi hoàn toàn sợ hãi, đứng ở nơi đó chân tay luốn cuống, nhìn hai vị tiểu thư đánh nhau, đến khi mặt Lạc Vũ Yên xuất hiện vét máu, Nguyệt Nhi rốt cục mới phục hồi lại tinh thần, thét chói tai chạy ra ngoài

"Người đâu mau tới.... Mau tới... Tam tiểu thư và tứ tiểu thư đánh nhau..."

Lạc Vũ Hân một chiêu đắc thủ, ngoan độc lại giơ tay lên, tưởng có thể thực hiện một lần nữa, lại bị Lạc Vũ Yên vững vàng chế trụ cổ tay

"Lạc Vũ Hân, ngươi muốn chết sao?"

Con ngươi đen như mực hiện ra một chút sát khí, trên người Lạc Vũ Yên chưa bao giờ xuất hiện sát ý khiến cho Lạc Vũ Hân không nhịn được cả người run lên. Nàng theo bản năng dừng tay, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha "Ta muốn bẩm báo phụ thân, người cư nhiên dám xé quần áo ta..."

Lạc Vũ Yên lạnh mắt chống đỡ "Phải không? Hoàng thượng khâm định ta là Thất Vương phi, nay người cư nhiên dám tổn thương mặt của ta, người nói, là người sẽ bị phụ thân phạt nặng hay là ta bị phạt nặng?"

Lời của nàng làm cho Lạc Vũ Hân không thể cãi lại, thân phận này là suối nguồn ghen tị của bản thân, nếu không phải mình tuổi còn nhỏ, thì đã có cơ hội tham gia tuyển phi đại điển kia.

Hôm nay Lạc Thạch Lập vừa mới hạ triều đã bị Tứ Vương gia cản đường "Lạc đại tướng quân, xin dừng bước"

"Tứ Vương gia" Lạc Thạch Lập vội vàng hành lễ "Vương gia muốn đi đâu đây?"

"Hôm nay nhàn hạ, không có việc gì, cố ý cùng Thất đệ muốn đi tìm Lạc Địch đang đi du ngoạn, không nghĩ tới lại gặp Lạc tướng quân ở đây, không bằng cùng nhau đi..."

"Thất Vương gia cũng đang muốn đi du ngoạn?" Lạc Thạch Lập ngẩn ngơ, nhìn quanh một vòng, vẫn chưa nhìn thấy người kia có khả năng trở thành con rể mình

"Hôm nay hắn tranh thủ thời gian, không nghĩ đến gặp trên đường, chon nên liền quấn quýt lấy ta cùng nhau đến đây...." Đoán được ý tứ của Lạc Thạch Lập, Tứ Vương gia nhẹ lay động phiến quạt, chỉ ra hướng phía ngoài cửa thành "Thất đệ sáng sớm nay đã ở ngoài cửa thành chờ..."

Sớm đã có hạ nhân đến đem tin tức của Vương gia truyền về, đại phu nhân Bàng Tuệ lập tức ra lệnh cho người trong phủ quét dọn một lần, bên này khí thế ngất trời, bên kia truyền đến tin tức tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư đánh nhau, không khỏi nổi giận lôi đình, lập tức sai nha đinh đem hai người kia đến.

Nhìn tóc tai bù xù, vết máu trên mặt Lạc Vũ Yên, cùng quần áo lam lũ Lạc Vũ Hân song song quỳ gối, Bàng Tuệ vẻ mặt tức giận nhìn Lạc Vũ Yên

"Lạc Vũ Yên, người sao có thể nhũ mạ Hân Nhi? Đây là tiểu thư nhà quan nên nói sao?"

Bàng Tuệ bâng quơ nhẹ nhành đã đơn mọi sai lầm đổ lên đầu Lạc Vũ Yên, làm trong lòng Lạc Vũ Yên không khỏi mắng thầm.

Lạc Vũ Hân nức nở nhìn Bàng Tuệ, ủy khuất đến cực điểm nói "Hồi đại phu nhân, Vũ Hân có lòng tốt nhắc nhở tỷ tỷ, nói phụ thân hôm nay cố ý làm trang phục cho tỷ tỷ, nói rằng hôm nay có thể gặp mặt Thât Vương gia, ai biết tỷ tỷ không nói hai lời liền xé nát quần áo Hân Nhi..."

Lục phu nhân Đào Kim Phượng nghiến răng nghiến lợi nói "Nàng chính là chó cắn Lã Động Tân...Tỷ tỷ, người nói nàng đã ở phật đường niệm kinh mười năm? Sao lại còn nổi sát tâm lớn như vậy, nên để cho nàng ta quay trở lại phật đường tu thân dưỡng tính đi thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro