Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Ngực to não tàn

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi quan tâm nàng sao?" Bàng Tuệ chán ghét nhìn Lạc Vũ Yên "nếu không phải lão gia nói trở về dạy dỗ một thời gian, dạy dỗ một ít nữ nhi gì đó, để năm nay thuận lợi tham gia đại điển tuyển phi, nhưng thật ra là miễn cho nó lầm mất mặt, xấu hổi, thì ta làm gì phải ở đây tức giận nàng ta?"

Nghe đề cập đến việc tuyển phi, Lạc Vũ Hân vội vàng nháy mắt với mẫu thân, Đào Kim Phượng ngầm hiểu, nịnh nọt Bàng Tuệ

"Tỷ tỷ, người nói Tang Môn tinh này làm tốt lắm sao, bộ dạng còn dọa chết người, không biết Hoàng Thượng nghĩ gì mà để nàng ta tuyển phi thế không biết?"

"Người bộ dạng xấu xí một tí, nhưng bát tự tốt? Ai bảo nàng ta có bát tự tối xứng với Thất Vương gia?"

"Đúng vậy, đúng vậy..." Đào Kim Phượng ân cần nắm tay Bàng Tuệ nói "nhưng sinh nhật của Hân Nhi nhỏ hơn mấy tháng so với quy định của hoàng gia, tỷ tỷ có biện pháp nào....?"

"Ai nói nàng nhỏ mấy tháng?" Bàng Tuệ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đào Kim Phượng, "tỷ tỷ nhớ rõ ràng tuổi của Hân Nhi vừa vặn để tham gia kỳ tuyển phi này..."

"Ai nha, tỷ tỷ nói đúng quá..." Đào Kim Phượng mỉm cười nhìn Lạc Vũ Hân "nha đầu kia cũng là vận khí tốt, vừa đủ tuổi tham gia kỳ tuyển phi..."

Lạc Vũ Yên không nói một lời, quỳ gối nơi đó, mặt lạnh hướng hai người đang xem nàng như không khí, đáy mắt lộ vẻ khinh thường, Các người chưa bao giờ gặp mặt Vương gia ngốc kia thôi, nên các ngươi cứ nghĩ là ngon ăn lắm.

Bàng Tuệ đã gần năm mươi, nhưng bảo dưỡng nhan sắc rất tối, nhìn như mới bốn mươi lắm, mặt mũi hiền lành, bộ dáng mập mạp, ngồi như Lão phật gia. Đào Kim Phượng cũng hơn ba mươi, làn da trắng noãn, dáng người cao gầy, mắt anh đào luôn đựng một tia mị sắc, trách không được mười mấy năm qua vẫn là sủng thiếp của Lạc Thạch Lập. Quả nhiên...

"Tam tiểu thư..." Bàng Tuệ tà nghễ làm cho người ta chán ghét "Ngươi tuy được Hoàng thượng chỉ định tuyển phi, nhưng Hân Nhi cũng là người được định tham gia tuyển phi, cho nên nói, người nói Hân nhi phạm thượng là không đúng. Niệm các người đều là kim chi ngọc diệp, lúc này ta sẽ không truy cứu, nếu có lần sau, ta sẽ không khách khí..."

Quản gia Lạc Đống xuất hiện ở cửa, cao giọng nói "Lão gia có lệnh, hai vị Vương gia đã đi đến cửa chính, đại thiếu gia cũng muốn đi nghênh đón, hiện tại cho mời các vị phu nhân đến tiền thính thỉnh an..."

Cuối cùng còn ý vị thâm trường thoáng nhìn Lạc Vũ Yên.

"Lão gia đặc biệt chỉ dặn, Tam tiểu thư trang điểm gặp khách

Nha hoàn một lần nữa mang Lạc Vũ Yên cùng Lạc Vũ Hân rửa mặt, chải đầu, hướng chính sảnh Lạc phủ thỉnh an. Lạc Vũ Hân khiêu khích, kiêu ngạo khinh thường Lạc Vũ Yên.

"Đến lúc đó, ít nói thôi, thỉnh an xong thì chạy rời đi nhanh nhanh, tránh cho Vương gia kinh ngạc..."

Lạc Vũ Yên nghẹn liếc mắt nhìn hai cái vú cao ngất của Lạc Vũ Hân nói "Ngực to nhưng não tàn, nghĩ như vậy là có thể được tuyển?"

Lạc Vũ Hân đắc ý ưỡn ngực, đối với sự châm chọc của Lạc Vũ Yên không chút để ý. Nếu mình có thể tham gia tuyển phi, tin chắc rằng có thể đạt được vị trí Vương phi.

Chương 7: Không thể nghẹn khuất gả cho kẻ ngốc

Vuốt vết thương trên mặt, mắt Lạc Vũ Yên chuyển vòng vo nói "Hoàng thượng chú ý nhất bát tự chi duyên, bát tự của ta với Thất Vương gia tương xứng, chỉ cần ta muốn gả, vị trí Vương phi này còn không phải của ta?

"Chỉ bằng ngươi?" Lạc Vũ Hân không thể nhịn được, dừng chân, nâng tay chỉ vào mặt nàng "Ngươi bộ dạng xấu xí như thế này, chỉ với người cũng xứng với Thất Vương gia?"

"Vì cái gì không xứng?" Lạc Vũ Yên càng ngày càng khinh miệt nhìn Lạc Vũ Hân "Vương gia kia là một kẻ ngốc, hắn ta không hiểu như thế nào là tuyển phi, tuyển ai làm phi tử, còn không phải do Hoàng thượng làm chủ?"

Lạc Vũ Hân có chút ảm đảm cúi đầu, bất luận nàng không muốn cỡ nào, nhưng đều phải thừa nhận, Lạc Vũ Yên mệnh quá tốt, chỉ dựa vào bát tự liền đứng đầu trong danh sách tuyển phi.

"Kỳ thật ngươi không nên gả cho Thất Vương gia a" Lạc Vũ Yên khinh thường nói "Tuyển phi đang còn Ngũ Vương gia, Bát Vương gia.... Bọn họ người nào so với Thất Vương gia cũng hơn, người làm gì phải ủy khuất gả cho một kẻ ngốc?"

Nữ tử cổ đại có phải đều muốn gia nhập hào môn? Ngay cả một kẻ ngốc đều có người cam tâm tình nguyện muốn gả cho hắn.

Lạc Vũ Hân lạnh lùng nhìn nàng "Người làm sao hiểu được yêu một người sẽ có cảm giác gì..."

Lạc Vũ Yên lâm vào ngưng trệ, xác thực, cả kiếp trước và kiếp này, nàng đề không có cơ hội yêu một lần, nghĩ mình có 99% cơ hội gả cho một kẻ ngốc, trong lòng không khỏi rét lạnh. Nửa đời sau không thể mơ hồ, ủy khuất gả cho một kẻ ngốc được. Thông suốt điểm này, nàng vội vàng nắm lấy tay Lạc Vũ Hân thấp giọng nói "Nếu ta không tham gia tuyển phi, ngươi không phải dễ dàng gả cho Thất Vương gia sao?"

Lạc Vũ Hân ngạc nhiên nhìn nàng "Người có ý gì?"

"Ta có biện pháp, có thể làm cho Vương gia có ấn tượng sâu sắc với ngươi..." Lạc Vũ Yên nổi lên một chút cười gian "Chỉ ủy khuất ngươi phối hợp một chút..."

---

Lạc Thạch Lập vừa đem hai vị Vương gia đến chính sảnh an tọa, chợt nghe thấy bên ngoài ầm ầm nháo loạn một đoàn

"Lạc Vũ Hân, ngươi cái đồ đê tiện này, dám tơ tưởng nam nhân của ta..." Lạc Vũ Yên trở thành người đàn bà chanh chua, thanh âm truyền đến rõ ràng "lão nương hôm nay phải cào nát cái mặt của ngươi..."

"Tỷ tỷ thỉnh người buông tay" Lạc Vũ Hân khóc "Muội muội không có muốn cướp Thất Vương gia..."

"Còn dám náo láo, ta đánh chết ngươi"

Sắc măt Lạc Thạch Lập nháy mắt trở nên khó coi, ngập ngừng nói "Hai vị Vương gia ngồi chờ một lát, thần đi một chút sẽ trở lại..."

Không đợi Lạc Thạch Lập ra đến cửa, hai bóng người đã ngã vào trong lòng Lạc Thạch Lập, suýt nữa làm hắn ngã cùng. Vừa thấy hắn, một người trong đó lập tức ôm lấy hắn khóc lóc "Phụ thân cứu ta..."

Nhìn kỹ hóa ra là tam nữ nhi Lạc Vũ Yên cùng tứ nữ nhi Lạc Vũ Hân. Hai người quần áo đều không chỉnh tề, Hân Nhi tóc tai rối bời, bay loạn xạ, dung trang trên mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt, biến thành con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu. Tam nữ nhi trừ vết thương trên mặt, lông tóc không tổn hao gì, nhưng biểu tình trên mặt thật hung hãn.

"Các ngươi đang làm cái gì đây?" Lạc Thạch Lập nét mặt già nua, mặt đỏ bừng, phấn nộ quát "Bọn nha hoàn đều chết hết rồi sao? Để hai vị tiểu thư hồ nháo như vậy?"

Nguyệt Nhi cùng nha hoàn của Lạc Vũ Hân rụt rè sợ hãi tựa vào cửa, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất "Lão gia bớt giận, lão gia thứ tội"

Các nàng nào có biện pháp gì? Tam tiểu thư đi mau tới cửa, bỗng nhiên nổi điên, nhằm vào tứ tiểu thư vừa đánh vừa mắng, thời điểm các nàng ngăn cản đã đến trước cửa, đã sớm kinh động người bên trong

"Phụ thân đừng trách bọn họ" Không để ý chút nào đến lửa giận của Lạc Thạch Lập, Lạc Vũ Yên kiêu ngạo phe phẩy trâm cài tóc trên đầu "Cái đồ đê tiện này dám có ý đồ với nam nhân của ta, còn cào mặt ta, ta là Thất Vương phi, lại dám trêu đùa ta, hôm nay ta sẽ giáo huấn nàng, để cho nàng biết, nam nhân của lão nương không phải ai cũng có thể tơ tưởng..."

"Vô liêm sỉ..." Lạc Thạch Lập run run cánh tay, hôm nay thể diện xem như hoàn toàn mất hết "ngươi câm mồm cho ta..."

Chương 8: Lạc Vũ Yên ương ngạnh, kiêu ngạo

"Phụ thân dám răn dạy ta ư?" Lạc Vũ Yên hoàn toàn không nhìn Lạc Thạch Lập, phẫn nộ, ngạo mạn ngẩng cao đầu "Dù sao Hoàng thượng cũng khâm điểm nữ nhi là Thất Vương phi, nay Tứ Vương gia cùng Thất Vương gia đề ngồi ở đây, phụ thân sao có thể nhục mạ nữ nhi?"

Thái độ này, nghiễm nhiên tự nhận mình chính là Thất Vương phi.

Lạc Thạch Lập hoàn toàn mất hết hình tượng, chớ nói ngươi là Vương phi được tuyển, người dù có là Vương phi chính thức cũng không thể có thái độ kiêu ngạo, ương ngạnh như này a. Không thể nhịn được nữa, Lạc Thạch Lập mạnh mẽ đem Lạc Vũ Hân đang còn khóc lóc cùng Lạc Vũ Yên đá ra ngoài cửa, giận dữ thét "Người tới, đem các nàng đến sài phòng quản lý cho ta, không có ta cho phép, ai cũng không được phóng xuất..."

Nghe vậy Lạc Vũ Yên lập tức khóc om sòm hô lớn "Lạc Thạch Lập, ngươi dám đối với ta như vậy? Ta là Thất Vương phi.... Ai dám nhốt ta? Thất Vương gia cứu ta...."

Bất đắc dĩ, phu quân trên danh nghĩa của nàng đang xem đùa giỡn nhìn nàng biểu diễn, trên mặt biểu tình đặc biệt hưng phấn, nước miện chảy dài trên khóe miệng. Nay nghe được có người kêu mình, nhất thời kích động hướng Tứ Vương gia ngồi bên cạnh, mồm miệng không rõ nói "Tứ ca, nàng kêu ta a..."

Tứ Vương gia Sở Vấn Thiên nhìn hắn không nói, trên mặt tràn đầy biểu tình đồng tình. Đã sớm nghe Lạc tam tiểu thư không chỉ có bộ dạng xấu xí, hơn nữa tính tình còn cổ quái, quả thật như thế.

Nay mới chỉ là Vương phi được tuyển, còn chưa phải Vương phi chính thức, nữ tử này đã kiêu ngạo như thế, nếu ngày sau thật sự được tuyển, còn không biết sẽ như thế nào.

Ngồi ở bên dưới, trưởng tử Lạc gia Lạc Địch chán ghét nhìn Lạc Vũ Yên bị tha đi, khinh thường nói "Thất Vương gia không cần để ý tới nàng, nàng ta đêm qua say rượu, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh..."

Sở Vấn Thiên nhịn không được cười nói "Cách nói này của Lạc huynh thật đúng a..."

Lạc Thạch Lập một phen xấu hổ, hướng Sở Vấn Thiên nói "Làm cho hai vị Vương gia chê cười, đứa nhỏ này ngày thường không như thế..."

Thật sự đúng là như thế, tam nha đầu sống trong phật đường một khoảng thời gian, thường ngày luôn trầm mặc ít nói, cả ngày đề tâm thần ổn định, đến ngày định hôn đều hờ hững, chưa bao giờ nói dư một câu, hôm nay sao lại bất hãn như thế.

Sở Vấn Thiên cười nói "Lạc đại tướng quân không cần phải giải thích... Hôn sự này là phụ hoàng miệng vàng lời ngọc chỉ điểm, bất luận như thế nào, năm nay tam tiểu thư đều là Thất Vương phi đệ nhất của đại điển tuyển phi"

Lạc Thạch Lập ẩm đảm cúi đầu, năm Thất Vương gia 11 tuổi, thông minh hơn người, đột nhiên sau một thời gian sinh bệnh nặng, khỏi bệnh liền trở nên si ngốc. Trước đó vài ngày, hoàng cung đột nhiên ban bố thánh chỉ, Hoàng thượng nói nên vì Thất Vương gia tuyển phi để xung hỉ. Các Vương gia trưởng thành đều chọn các tiểu thư nhà quan, tướng mạo song toàn làm vợ, đa số đều ở năm 18 tuổi đều tuyển phi, chỉ có Thất Vương gia mệnh cứng rắn, cần phải năm 20 tuổi mới được kết hôn, cho nên mới cùng hai vị đệ để tuyển phi. Nữ tử quan gia vừa độ tuổi, trình bát tự cho hoàng cung, may sao Lạc gia Lạc Vũ Yên có bát tự đối xứng với Thất Vương gia, nên nghiễm nhiên trở thành Thất vương phi. Cũng nguyên nhân này, Lạc Thạch Lập mới phái người đem nữ nhi từ trong miếu hồi phủ, chỉ dạy lễ nghi, không đặt nhiều hi vọng, chỉ mong đến cung yến không làm xấu mặt là tốt rồi.

Nhưng tam nữ nhi này giống như khối ngoan thạch, giáo dưỡng một tháng, cái gì cũng chưa học được, ngược lại các vị ma ma trong cung hoàn trả tiền, vái vài cái nói "Lạc tướng quân, lão thân dạy dỗ qua rất nhiều người, lớn trong cung có quý nhân, nhỏ có các vị thị thiếp, nhưng tam tiểu thư, lão thân thực không thể nào dạy được, miễn cho đến lúc xảy ra chuyện gì, lại làm hỏng thanh danh của lão thân..."

Chương 9: Tên ngốc cũng có thể có bộ dạng thật yêu nghiệt

Đào Kim Phượng biết được nữ nhi gặp chuyện không may trước tiên liền chạy tới sài phòng, vừa thấy mẫu thân, Lạc Vũ Hân ủy khuất, nước mắt chảy xuống "Mẫu thân, nữ nhi không muốn ở đây, mẫu thân nhanh đi van cầu phụ thân, thả con ra..."

Đào Kim Phượng đau lòng vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, nói "Hân nhi ngoan, chờ Vương gia đi rồi, mẫu thân đi cầu xin cha con thả con ra..."

Lạc Vũ Yên bỗng nhiên miễn cưỡng mở miệng nói "Lạc Vũ Hân..."

Lạc Vũ Hân nhất thời không kiên nhẫn nhìn về phía nàng "Tang mông tinh, còn có chuyện gì?"

Lạc Vũ Yên bĩu môi, lười biếng nói "Có cái gì..."

Cúi đầu nhìn xuống, một con chuột lớn gan đang từ trên giày thêu của Lạc Vũ Hân đi qua, Lạc Vũ Hân cùng Đào Kim Phượng dựng tóc gáy, nhảy dựng lên, một bên thét chói tai, một bên chạy ra ngoài sài phòng...

"Người tới a.... Bắt chuột..."

Nhìn hai người chật vật chạy trốn, Lạc Vũ Yên nhịn không được cười ha ha

"Lạc Vũ Yên!" không thể nhịn được nữa, Lạc Vũ Hân nhảy vào sài phòng "ngươi dám đùa giỡn ta?"

Lạc Vũ Yên lạnh lùng nhìn nàng "Lời này... Tỷ tỷ khi nào thì đùa giỡn muội?"

"Ngươi nói, chỉ cần ta làm theo lời ngươi nói, Vương gia sẽ nhớ kỹ ta" Lạc Vũ Hân hạ giọng nói "nhưng hôm nay phụ thân lại mang ta đến nhốt ở đây"

"Ta chỉ nói Vương gia có lẽ sẽ nhớ rõ người, ở thời điểm trên đại điển tuyển phi có thể sẽ tuyển người" Lạc Vũ Yên cười lạnh một tiếng nói "mỗi nam nhân đều thích nữ nhân xinh đpẹ, đồng tình với nữ tử yếu đuối, Vương gia ngay cả là một kẻ ngốc cũng sẽ như thế, huống chi hôm nay còn có Tứ Vương gia ở đây..."

Đào Kim Phượng tiến vào giữ chặt Lạc Vũ Hân, khinh thường nhìn thoáng qua Lạc Vũ Yên "Nữ nhi ngoan, Tang môn tinh nói đúng, chỉ cần là nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, nhất là mềm mại như hoa..."

"Vẫn là Lục phu nhân thông minh..." Lạc Vũ Yên cười nói "So với ta, bộ dạng xấu xí, lại còn đanh đá, ngày sau gia nhập vương phủ, tất nhiên sẽ khi dễ tên ngốc kia...Hoàng thượng xưa nay yêu thương Thất Vương gia, tất nhiên sẽ không đành lòng nhìn con mình bị con dâu khi dễ, sẽ tìm một người ôn nhu hiền lành..."

Đào Kim Phượng oán hận nhìn khuôn mặt Lạc Vũ Yên "Thật không biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào lại chỉ điểm ngươi làm Vương phi, thật đúng là vận cứt chó...
Lạc Vũ Yên cũng hiểu rõ vận may của mình, lớn lên như vậy cũng có cơ hội gia nhập hoàng thất làm vương phi, đặc biệt lại gả cho Vương gia kia. Vừa rồi nhìn Thất Vương gia, cũng hiểu được vì sao Lạc Vũ Hân sống chết muốn gả cho hắn, không biết rằng tên ngốc cũng có bộ dáng thật yêu nghiệt nhưu thế

Tuy rằng vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng Lạc Vũ Yên xem rất rõ ràng. Hai nam tử xa lạ kia, tuổi lớn hơn hẳn là Tứ Vương gia Sở Vấn Thiên, tầm 21 tuổi, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, khóe môi luôn lộ chút mỉm cười, toàn thân lộ ra một cỗ thanh khí, có vẻ bình dị gần gũi, một thân áo choàng lam bảo thanh, càng tăng thêm khí chất phú quý.

Chương 10: Đồn đãi Vương gia không được

Tương đối mà nói, Thất Vương gia sở hữu bộ dáng thật yêu nghiệt. Hắn một thân áo choàng hồng lam nhạt, làn da trắng nõn, ngũ quan thấu triệt, mi như mực họa, đôi mắt u ám thâm thúy, sâu không lường được, lại cảm giác trống rỗng, không hề có linh khí, khêu gợi, lộ vẻ tà mị, cười ngây ngốc lại làm cho cảm giác bình thường, tóc mềm mại buộc tùy ý dùng cây trâm chạm ngọc, vài sợi tóc theo thái dương phân tán trước ngực, càng thêm vẻ phiêu dật. Nhưng đại sát phong cảnh, chính là khóe miệng không ngừng chảy nước miếng làm cho nam tử yêu nghiệt này mất hình tượng.

Nói thật, Lạc Vũ Yên cảm thấy thẹn với phu quân tương lai trên danh nghĩa này, người ta bộ dáng yêu tinh, cư nhiên muốn kết hôn với xấu phụ, thiên lý ở đâu a?

Tuy nói phu quân có chút ngốc, nhưng chung quy vẫn là Vương gia, hào môn vọng tộc, nói như thế nào, cũng là Lạc Vũ Yên buôn bán có lời. Chính nàng cũng không nghĩ tới chút tiện nghi này, cho dù Thất Vương gia là người bình thường, nàng cũng sẽ không gả. Nàng nhận định cả đời gả cho một lão công tốt, cả đời tương thân tương ái. Vương phi mặc dù tốt, nhưng một điều nhất định là nhiều thê thiếp, làm sao có thể chuyên tâm yêu một mình mình? Nàng không tiếp nhận được loại bác ái này.

Nàng chỉ cầu nhất thế một đôi.

Hoàng tử về sau lập gia đình không thể ở lại trong hoàng cung, đều phải tìm một nơi khác phong thủy bạo địa làm vương phủ. Nhưng nếu hoàng tử chưa tìm được một nơi tốt, có thể lựa chọn ở tại hoàng cung đại nội, cũng có thể ngoài cung mua một chỗ làm nơi cư trú tạm thời, đợi ngày đại hôn, có thể nhập phủ.

Thất Vương gia mặc dù ngốc nghếch, nhưng Hoàng thượng cũng không thể bạc đãi hắn, ở ngoài cung mua cho hắn một đại viện làm chỗ ở. Theo hắn, trừ hạ nhân tất cả là thị vệ, còn có hai thị thiếp: Tử Nguyệt và Lục Y.

Điều làm cho Thất Vương gia ở kinh thành trở thành có một không hai, là việc chê cười ở đệ nhất thanh lâu Túy Hương lâu. Việc đồn đãi rằng, Thất Vương gia luống cuống ở thanh lâu, bị trần truồng lõa thể, dọa khóc nữ tử, mà lý do là vì nữ nhân không giống mình. Vì thế, Thất Vương gia tạo thành lời đồn truyền khắp thiên hạ. Để đánh vỡ lời đồn đại này, Tử Nguyệt và Lục Y xuất hiện bên Sở Tu Trần.

Nhưng, theo lời hạ nhân ở vương phủ, hai nữ hài tử này vẫn còn thủ cung sa. Nói cách khác, Thất Vương gia "không thể".

Sở Tu Trần vừa lạnh lùng rảo bước đến đại môn Thất vương phủ, đã bị quản gia ngăn lại "Tiểu tổ tông của ta ơi, không khôn hơn nhưng cũng không thể điên ngoạn như vậy..."

Trung Tài đã 43 tuổi, nguyên là thái giám trong cung, từ lúc Sở Tu Trần sinh ra đã bắt đầu hầu hạ hắn, sau lại cung Sở Tu Trần chuyển ra ngoài cung, làm quản gia Thất vương phủ.

Sở Tu Trần nuốt xuống một ngụm dầu hôi, mồm miệng không rõ ngây ngốc cuwoif nói "Ta cùng Tứ ca đi xem đánh nhau..."

"Đánh nhau" Trung Tài tái mét mặt mày, vội vàng lôi kéo Sở Tu Trần, hỏi "cùng ai đánh nhau?"

Nhìn đến quần áo Sở Tu Trần coi như sạch sẽ, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được trách cứ thị vệ "Hắc Dạ, ngươi cũng theo Vương gia mấy năm rồi, như thế nào để Vương gia đánh nhau cũng không ngăn cản"

"Không phải Vương gia đánh nhau" Hắc Dạ âm thanh lạnh lùng như băng hồi đáp "là Vương gia xem người ta đánh nhau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro