Chương 16(Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Tửu lâu,bịt mắt play(H)

Năm nay mùa đông tới đặc biệt sớm,Quý Nam sáng sớm tỉnh lại nhìn ngoài cửa sổ một mảnh trắng xoá. Lúc này Phùng Viễn vẫn chưa tỉnh,cánh tay gắt gao ôm chặt bên hông y. Quý Nam quay đầu nhìn mặt anh rể,không nhịn được lại gần hôn hôn,sau đó đem tay Phùng Viễn bỏ ra,khoác áo rón rén chạy qua xem hài tử

Con của y cùng Phùng Viễn đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi Vương mụ chuẩn bị,cánh tay nhỏ vươn ra bên ngoài chăn,Quý Nam nhẹ nhàng đem nó nhét trở về,còn chưa ôm được con đã bị Phùng Viễn ôm lấy từ phía sau

"Tiểu tổ tông,nói bao nhiêu lần là phải đi dép rồi" Phùng Viễn không hề nề hà đem Quý Nam đánh ngang ôm lấy "Đừng để bị lạnh"

Quý Nam nâng tay đem miệng Phùng Viễn bưng kín,sợ đem hài tử đánh thức,Phùng Viễn cũng rất thức thời,đem y ôm về trên giường,xoa hai chân lạnh lẽo của Quý Nam thở dài,cũng không mở miệng trách y, Quý Nam lui trong chăn cảm giác ánh mắt bất đắc dĩ của Phùng Viễn nhìn qua đặc biệt có ý tứ,liền sột soạt bò lại gần,ngồi vào trên đùi anh rể cười: "Không phải đã có anh sao?"

"Em chính là có ý định không để anh ngủ thật tốt" Phùng Viễn đem người kéo đến,ôm y nằm về trên giường "Thật biết cách ép buộc anh"

"Sợ con sẽ bị lạnh" Quý Nam nhẹ nhàng hôn Phùng Viễn nói thầm.

"Anh cũng sợ em cảm lạnh" Phùng Viễn đem mặt chôn ở đầu vai Quý Nam thở dài "Ai sinh bệnh anh cũng đau lòng"

Quý Nam híp mắt không nói,nghe tiếng tuyết rơi ngoài phòng,ôm cổ Phùng Viễn lại gần nghiêng người xem mặt hắn,càng xem càng là vui vẻ,nhịn không được ghé lại gần hôn một cái

Phùng Viễn bỗng bật cười: "Khó có được"

Quý Nam hôn xong mặt liền đỏ,ở trong chăn cuộn mình thành một cục không chịu động đậy,thế nhưng tay lại lặng lẽ vòng qua ôm chặt cổ Phùng Viễn

"Được,đã biết em thích anh" Phùng Viễn ôm eo y nói "Không ngủ lại đến lúc con muốn tỉnh,con vừa tỉnh em liền ngủ là không được,nên đau lòng anh một chút"

"Vậy để em đi ngủ sớm một chút là được,đừng có mà ép buộc" Quý Nam lấy đầu ngón tay chọc chọc Phùng Viễn "Chút sữa còn lại cũng bị anh uống hết"

"Còn không phải do em câu dẫn anh........" Phùng Viễn vẫn không thừa nhận,đem đầu Quý Nam đặt trên ngực dỗ y ngủ

Quý Nam hừ lạnh một tiếng ngẩng đầu lên,đem cánh tay Phùng Viễn gối dưới đầu mới nhắm mắt lại

Phùng Viễn dở khóc dở cười: "Tiểu tổ tông,em chính là không để anh ngủ yên"

Quý Nam cũng đã gối lên cánh tay Phùng Viễn mơ mơ màng màng ngủ,đến khi bọn họ bị tiếng khóc của con đánh thức,cánh tay Phùng Viễn tự nhiên bị đẩy ra,Quý Nam đánh ngáp đi ôm hài tử uy sữa,hoàn toàn quên mất anh rể bị y ép buộc cả một đêm,đợi hài tử uống no không khóc,y mới nhớ đến Phùng Viễn,quay đầu thấy người này tựa ở đầu giường ôm cánh tay nhìn y,giống như đang tự mình hờn dỗi,lại giống như không có

Bất quá nghĩ đến Phùng Viễn sẽ luyến tiếc cùng y sinh khí,Quý Nam đi trở về bên giường chủ động bò vào trong lòng anh rể hôn hắn,Phùng Viễn quả nhiên không nhịn được gợi lên khóe miệng,vừa sờ y vừa xoa nắn núm vú vừa bị hài tử hút đến đỏ bừng,sau đó vùi đầu xuống ngậm vú uống sữa

Quý Nam bị hút đến mức cả người phát run,cảm giác tư thế như này Phùng Viễn muốn vừa cắm vừa uống sữa,hoa huyệt nổi lên một trận ẩm ướt,bận tâm con sẽ nhìn thấy liền đem Phùng Viễn đẩy ra

Vương mụ cũng vừa vặn đến gõ cửa,muốn ôm hài tử ở trong nhà đi vài vòng

Phùng Viễn trên mặt lóe một tia bị đè nén,đem Quý Nam kéo đến trong lòng hung hăng hôn một lát mới đứng dậy mở cửa,đi đến bên nôi đem hài tử ôm lấy,dùng mặt dính mồ hôi nhẹ nhàng cọ hai má mềm mại của con,bị Vương mụ ghét bỏ đẩy ra,lúc này mới trở lại bên người Quý Nam,Phùng Viễn lại không tiếp tục trêu chọc y,ngược lại gối lên chân Quý Nam nhắm mắt lại ngủ

Quý Nam tay lặng lẽ niết lên mũi anh rể,nhìn hắn đang ngủ nhíu nhíu mi liền buông ra,lập đi lập lại vài lần,Phùng Viễn mở choàng mắt cầm lại cổ tay lộn xộn của y :"Ai u tiểu bảo bối,em liền cứ ép buộc anh đi,xem đem anh ép buộc đến phiền rồi ai chịu đến thương em"

"Anh phiền em?"

Phùng Viễn đem Quý Nam thuận thế kéo vào trong lòng: "Phiền em ngược lại tốt,anh đỡ phải cả ngày bị em ép buộc"

Quý Nam trầm mặc một lát,dời đi đề tài: "Theo em ra ngoài giúp em một chút chuyện"

Phùng Viễn có chút ngạc nhiên: "Bên ngoài lạnh,tuyết lại đang rơi" Kỳ thật hắn để ý đến lời đồn đãi trên phố,sợ Quý Nam nghe được chịu không nổi

Quý Nam lại phản bác nói: "Lái xe là được,đến lúc đó mang theo con nữa"

"Em là muốn làm cái gì?" Phùng Viễn sờ không rõ tâm tư Quý Nam "Trời đông giá rét,hai người các em ai cảm lạnh anh đều sẽ đau lòng đến hỏng"

"Vậy cũng không thể một đời ở mãi trong nhà" Quý Nam thanh âm dừng một chút,lại nói "Hài tử...... Hài tử sắp đầy năm"

"Em muốn về Quý trạch?" Phùng Viễn cuối cùng cũng minh bạch,đứng dậy ngồi đối diện cùng Quý Nam,trầm ngâm một lát cũng không hỏi y vì cái gì,liền nói "Anh để người đi trước quét tước qua,muốn ở lại hay không?"

Quý Nam tiến vào trong lòng anh rể chậm rãi lắc đầu: "Chỉ muốn để cho chị ấy biết anh không có khi dễ em"

"Nhưng đừng lại đem anh cùng tên vương bát đản Triệu Tiên Tri kia so sánh" Phùng Viễn khẽ hừ một tiếng "Đi một lần cũng tốt"

Hôm đó đó bọn họ thật đúng là đi một chuyến đến Quý trạch,Vương mụ đem hài tử quấn thành một quả cầu,Phùng Viễn cũng mặc cho Quý Nam cái áo khoác thật dày. Đến Quý trạch,Quý Nam vẫn như trước cảm thấy lạnh,không phải là lạnh trên thân thể,mà là lạnh từ sâu trong tâm khảm

Quý gia chỉ để lại một ông lão trông nhà,thấy Quý Nam cung kính kêu một tiếng "Thiếu gia",cành cây khô phía sau ông lão tán tác rơi xuống trên nền tuyết. Đều nói cây đổ bầy khỉ tan,Quý gia sau khi sụp đổ hạ nhân thi nhau bỏ đi sạch sẽ,trước khi tới đây Phùng Viễn đã phái người dọn qua,toà nhà liền không tính quá hoang vu,chỉ là rốt cuộc không còn mang theo hơi người

Quý Nam đi trước vào dâng hương dập đầu trước chị gái,lại mang theo con ở trong phòng di chuyển vài vòng,chỉ thấy Vương mụ đem đồ vật loạn thất bát tao gì đó toàn bộ để trên sô pha phòng khách,y khi còn nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai bắt cái gì sớm đã quên,cũng không rất tin tưởng chuyện này,giờ đến phiên con của mình lại đâm ra để ý,ngồi lên sô pha kiếu kì nhìn

Hài tử bị Vương mụ ôm,tay nhỏ ở trong không trung vung loạn

"Ngược lại là quên cái này" Phùng Viễn cũng đang ở một bên xem,bỗng nhiên thò tay đem súng dắt sau người rút ra,ném lên trên sô pha,hài tử liền xông đến lấy

Quý Nam nóng nảy,đem súng cướp đến tay quay đầu trừng Phùng Viễn:"Anh làm gì?"

Phùng Viễn đi qua sô pha đem hài tử một phen ôm chặt,ném lên cao lại tiếp được: "Đứa nhỏ này giống anh"

Quý Nam tức giận đến ghê gớm,nhấc chân lên đá đầu gối Phùng Viễn mấy cái: "Nào có ai lại làm như anh?"

Phùng Viễn cũng không sợ đau,ôm hài tử hung hăng hôn mấy cái,sau đó lại cúi đầu đến gần ấn sau gáy Quý Nam hôn khoé môi lạnh lẽo của y. Vương mụ thấy bọn họ lại dính với nhau,liền lại gần ôm lấy hài tử đi ra cửa.

Phùng Viễn hôn xong lại gần kề bên tai Quý Nam nói nhỏ: "Giống anh không tốt?"

"Chỗ nào tốt?" Quý Nam thở dài "Xem cái đức hạnh của anh"

Phùng Viễn cảm thấy mỹ mãn đem người ôm ra cửa,Quý Nam quay đầu đưa mắt nhìn,vẫn là cảm giác Quý trạch giống như mãnh thú giương miệng đầy máu,nuốt chửng vài thế hệ thanh xuân nhiệt huyết,chỉ còn y một người được Phùng Viễn cứu ra

Trên đường về nhà hài tử ghé vào trên đùi Quý Nam ngủ,Vương mụ liền trừng mắt nhìn không cho hai người bọn họ nói chuyện,Quý Nam thì cảm thấy không có gì,ngược lại Phùng Viễn lại muốn nghẹn hỏng,ôm eo y không nhẹ không nặng xoa nắn,khẳng định đầu óc lại nghĩ đến chuyện không đứng đắn

"Dừng xe" Quý Nam bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai tài xế,hạ giọng bảo Vương mụ đem hài tử mang về trước,sau đó lôi kéo Phùng Viễn xuống xe

Ngoài xe gió thổi tuyết rơi làm cho y run rẩy vì lạnh,cười đến giọng nói cũng run rẩy theo "Xem cái bộ dạng của anh"

Phùng Viễn đem y kéo vào lòng đem áo khoác của mình bọc y lại,giày ủng đá văng ra mấy cục tuyết dưới đất: "Dừng nơi này làm cái gì,đem em đông lạnh thì làm sao?"

Quý Nam không để ý tới Phùng Viễn,chỉ nắm tay anh rể đang mờ mịt giữa trời tuyết kéo đi,ánh mắt nheo lại đánh giá mấy cửa hàng ven đường,đi một lát mới dừng lại: "Nha,liền nơi này đi"

Phùng Viễn tập trung nhìn vào,nguyên lai là tửu lâu bọn họ từng đến nghe hí qua,hắn trong lòng vui vẻ,trực tiếp kéo Quý Nam vào trong lòng ôm lấy: "Tiểu tổ tông,cũng có khi đau lòng anh rể?"

Quý Nam trên mặt dâng lên đỏ ửng,bên tai cũng nóng lên: "Ai kêu anh suốt ngày nhớ thương đến chuyện này?"

Phùng Viễn nhịn không được hôn y,chạm đến người Quý Nam lạnh lẽo liền hồi thần,vội vàng ôm người đi vào bên trong. Mùa đông khắc nghiệt,lại gần tới cuối năm,trong điếm thưa thớt vài khách nhân ngồi,cũng không có tinh thần gì,chưởng quầy ngồi ở phía sau chống tay dưới cằm ngủ gà ngủ gật

Phùng Viễn ở cạnh cửa vẩy xuống tuyết trên giày,cười mắng: "Còn muốn làm ăn nữa hay không?"

Chưởng quầy đột nhiên bừng tỉnh,nhìn thấy Phùng Viễn nóng lòng đi lên kêu một tiếng: "Phùng gia", lại cung kính gọi Quý Nam "Quý thiếu gia".

"Còn rất có nhãn lực nhìn người" Phùng Viễn hơi hơi nhướn mày,còn chưa nói cái gì,Quý Nam đã nhỏ giọng kêu lên một tiếng

Nguyên lai không biết một khất cái từ chỗ nào đến đây,ôm chân y liều mạng kêu "Tiểu tức phụ"

Phùng Viễn còn chưa nổi giận,chưởng quầy đã tiến lên đem khất cái một cước đá văng ra :"Cái loại vô liêm sỉ,nhìn ngươi đáng thương liền cho ngươi miếng cơm ăn,ngươi lại đem nó đạp đổ"

Khất cái trên mặt đất lăn một vòng,trên mặt dính đầy tuyết,Quý Nam liếc liếc mắt nhìn xong ngây ngẩn cả người. Phùng Viễn đem y kéo về trong lòng ôm,thấy y có vẻ mặt khác thường,không khỏi lo lắng,nhưng lời nói đến bên miệng lại có chút ghen tuông: "Đau lòng?"

"Nói bậy bạ cái gì đó?" Quý Nam kinh ngạc liếc Phùng Viễn một cái "Hắn xứng đáng"

Khất cái này không phải ai khác mà chính là Triệu Tiên Tri gia đạo sa sút

"Không được,vẫn là phải tổ chức náo nhiệt một phen" Phùng Viễn ôm Quý Nam đi lên trên lầu "Em là phải đường đường chính chính gả cho anh"

Quý Nam nghe vậy cười đến không thẳng nổi eo: "Con đều đã có,tổ chức cái gì mà tổ chức?"

Phùng Viễn không tán đồng lắm phản bác: "Em nên cùng anh bái đường,uống chén rượu giao bôi"

Bọn họ lại đi tới gian nhã gian trước đây,Quý Nam đẩy cửa đi vào,nghe dưới lầu có tiếng vỗ tay vang lên liền biết con hát muốn bắt đầu diễn,liền theo Phùng Viễn tiếp tục nói "Tùy anh"

Phùng Viễn đem vào trong phòng thêm vài cái chậu than,ngồi ở bên cạnh bàn vắt chân bắt chéo kêu một tiếng: "Tiểu Nam"

Quý Nam nghe vậy bên tai càng hồng,Phùng Viễn mỗi khi động tâm tư muốn làm,gọi y thanh âm đều trầm thấp như vậy. Quý Nam thản nhiên đem áo khoác cởi ra treo bên giường,chậm rì đi về phía Phùng Viễn khoá ngồi trên đùi hắn,sau đó hạ mắt đem cúc áo cởi ra

Dưới lầu vẫn là tiết mục bắt kẻ thông dâm lần trước,đang diễn đến đoạn song nhi cùng tình lang nước sữa hoà cùng một chỗ,ngón tay Quý Nam nhịn không được run rẩy,cởi áo nửa ngày cũng cởi không xong,ngược lại là đem Phùng Viễn gấp đến độ thò tay đem quần áo y lung tung cởi ra,một đôi vú mềm mại bắn ra trước mắt,núm vú đỏ tươi phía trên còn vương một giọt sữa trắng

Phùng Viễn vừa đưa tay sờ Quý Nam đã giọng la hoảng lên: "Lạnh a"

"Ôi chao....Bảo bối của anh" Phùng Viễn vội vàng thu tay,đem Quý Nam đặt ở trên ghế,đứng dậy đến bên chậu than sưởi ấm tay chân

Quý Nam phốc xuy một tiếng nở nụ cười: "Làm cái gì đấy?"

"Sợ làm em lạnh" Phùng Viễn khom lưng hơ nóng một lát,đi trở về bên ghế bưng lấy bộ ngực Quý Nam xoa nắn "Còn lạnh hay không?"

Quý Nam bị lòng bàn tay nóng bỏng của Phùng Viễn chạm đến ngại ngùng,đỏ mặt lắc đầu,bàn tay to lớn trước ngực liền dọc theo vạt áo bên cạnh trượt xuống,chen vào giữa hai chân hung hăng đè lên hoa huyệt ướt át

Quý Nam giật mạnh người ngồi thẳng dậy, ghé vào trong lòng Phùng Viễn buộc chặt hai chân. Bàn tay giữa hai chân cuối cùng vẫn tách mở hai môi lớn cắm vào huyệt đạo nóng ướt. Dưới lầu trình diễn đến đoạn song nhi cùng tình lang đã quấn thành một đoàn,Phùng Viễn cũng ôm Quý Nam thẳng lưng đâm vào hoa huyệt cơ khát,một bên đâm rút một bên uống sữa

Quý Nam bị sáp đến thân mình toả nhiệt,đang tại lúc hưng phấn,ánh mắt lại bị Phùng Viễn dùng mảnh vải che lại

"Anh rể?" Quý Nam không tự chủ được căng thẳng hai phiến mông "Em...... Em không nhìn thấy......"

Phùng Viễn lại không nói chuyện,bỗng nhiên ôm y đứng lên. Quý Nam cả kinh gắt gao kẹo chặt hai chân bên eo Phùng Viễn,sợ chính mình ngã xuống,mông bị đỉnh đến nảy lên,nước theo bắp đùi ồ ồ chảy xuống. Mắt nhìn không thấy,thính lực liền trở nên nhạy cảm rõ ràng,y chỉ cảm thấy thanh âm dưới lầu càng ngày càng to,song nhi thở gấp rên rỉ một tiếng,thật giống như chính y phát ra âm thanh đó,lúc này phía sau lưng chạm đến vật lạnh lẽo,là Phùng Viễn đem y ôm đến bên cửa sổ

"Anh rể...... Đừng......" Quý Nam dính trên người Phùng Viễn trong lòng lạnh run "Sẽ bị người.....thấy......"

Phùng Viễn vẫn là không nói một lời,Quý Nam nghe tiếng thở có chút nặng nhọc,vì thế huyệt nhục không tự chủ được co rút nhanh, cắn tính khí thô dài trong cơ thể không buông

Phùng Viễn không nói lời nào,vở kịch dưới lầu liền bị Quý Nam nghe rõ ràng từng chút,phảng phất chính mình cũng thành cái người song nhi cùng tình lang vụng trộm,trước công chúng bị cắm tiếng phát ra càng lãng,tựa vào bên cửa sổ đem tính khí dữ tợn ăn đến tiếng phốc xuy phốc xuy vang lên,không nhịn được lại bắn hai hồi,hoa huyệt cũng phun tinh dịch đậm sệt

Nhưng Phùng Viễn vẫn không cởi mảnh vải che mắt cho y,một mảnh tối ôm chọc cho Quý Nam bị đâm đến ôm chặt lấy Phùng Viễn,sợ anh rể sẽ bỏ mình lại,mông bởi vì kịch liệt đâm rút phía dưới mà va vào trên cửa số,dâm thủy chảy ra sợ làm giấy trên cửa sổ đều ướt đẫm

Phùng Viễn ôm Quý Nam trần trụi nhanh chóng đâm chọc,từ lúc quý nam sinh hài tử,bọn họ còn chưa triệt để thân thiết lần nào,lúc này tại tửu lâu không cần bận tâm đến ai khác,nơi nào còn dừng lại được? Phùng Viễn đem người đặt lên bệ cửa số,tính khí bên trong hoa huyệt ướt mềm rong ruổi,hắn một tay đỡ eo Quý Nam,một tay mò xuống niết lên hoa hạch sũng nước,liếc mắt nhìn Quý Nam đang bị mảnh vải che mắt,cùng người dưới lầu đem song nhi dưới thân lên đỉnh tình dục cao nhất

Kinh đường mộc đánh một tiếng,lại là đoạn hí song nhi vừa bị tướng công bắt được. Bọn họ lần trước nghe đến chỗ này liền trở về,hiện nay không khỏi đều vểnh tai ngưng thần lắng nghe,Phùng Viễn ôm Quý Nam đặt lên giường ,lại không đụng đến y,cố ý đứng trốn ở một bên nhìn

Hí khúc nói đến chỗ song nhi bị phát hiện khi đang ngồi trên người tình lang đem tính khí hắn tiết tinh,bạch trọc bắn ra,tướng công của hắn trong cơn tức giận đem tình lang ném ra ngoài cửa,lại dùng dục căn nóng bỏng của bản thân trực tiếp thao song nhi,đem tiểu huyệt hắn uy no

Quý Nam nức nở cuộn lên thân mình,trên giường động tình đến mức cả người phát run,kìm lòng không được nằm sấp xuống nhếch mông lên,dâm thủy trào khỏi hoa huyệt tích táp rơi trên đệm trải giường

"Anh rể......" Quý Nam ủy khuất đưa tay ra sờ soạng

Phùng Viễn lắc mình né tránh

"Anh rể?" Quý Nam sờ không thấy Phùng Viễn có chút kinh hoảng "Anh rể......Anh rể,anh ở đâu vậy?"

Phùng Viễn cắn răng không nói lời nào

"Phùng Viễn!" Quý Nam triệt để hoảng sợ,nghiêng ngả lảo đảo ở trên giường bò loạn,mắt thấy sắp muốn ngã xuống đến nơi

Phùng Viễn tay mắt lanh lẹ đem người ôm lại,thẳng lưng hung hăng va chạm vài cái,thấy Quý Nam không có phản ứng gì lúc này mới ý thức được không thích hợp,tay đem mảnh vải che mắt y kéo xuống,nhìn thấy nước mắt của y nhất thời mềm lòng: "Tiểu bảo bối,sao lại khóc rồi?"

"Phùng Viễn......" Quý Nam bên trong mắt rơi xuống một hàng lệ,nâng tay liền muốn tát lên mặt Phùng Viễn,đầu ngón tay vừa chạm nhẹ lên má anh rể liền không có khí lực,nhẹ bẫng phất nhẹ qua "Đừng...... Đừng dọa em......" Nói xong oa một tiếng khóc lên

"Ai u tiểu tổ tông của anh!" Phùng Viễn vội vàng ôm Quý Nam nằm ở trên giường,nơi nào còn lo lắng lời kịch tiếp theo nói cái gì "Là anh rể sai,anh rể không nên dọa em"

"Đừng bỏ lại em......" Quý Nam khóc đến thút tha thút thít,lại còn không quên dùng mông cọ xát tính khí Phùng Viễn

Phùng Viễn kéo hai chân y ra thẳng lưng đâm vào,một bên hôn môi y một bên cam đoan "Sẽ không doạ em nữa"

Quý Nam lúc này mới miễn cưỡng ngừng lệ,ôm cổ phùng Viễn cùng hắn thân thiết,bàn tay nhỏ lâu lâu hung tợn cào lên vai Phùng Viễn một cái,xem bộ dáng là trong lòng còn mang theo khí,sợ là vừa rồi bị dọa đến không nhẹ. Phùng Viễn đau lòng đến mức ghê gớm,nâng mông y càng đỉnh càng sâu,đem cửa tử cung ma sát đến nóng lên,sau đó trầm eo đâm vào tử cung

Quý Nam vẫn cảm thấy đau,ghé vào đầu vai Phùng Viễn khụt khịt mũi

"Đừng khóc nào,anh rể đau lòng liền luyến tiếc dùng sức" Phùng Viễn nghiêng đầu bên tai y cười

"Cái đồ chuyên gạt người......" Quý Nam quả nhiên cười rộ lên "Lần nào thật sự đau lòng em?"

"Thương em mới muốn uy no cái miệng nhỏ nhắn này của em" Phùng Viễn cố ý thẳng lưng hướng vào trong va chạm

Quý Nam eo bụng trướng lớn,trong mắt lại toát ra giọt nước mắt,khóe miệng tiếu ý càng sâu,ngập ngừng nói: "...... Đức hạnh"

Phùng Viễn đem người gắt gao ôm,sau khi nghe Quý Nam nói liền sáp lộng vài cái,lát sau đỉnh vào toàn bộ,tính khí nóng bỏng chôn sâu trong hoa huyệt ướt sũng,cũng không cần đụng vào,chỉ riêng việc kết hợp nguyên thủy này đã làm cho Quý Nam thích đến hồi lâu,vẫn là Phùng Viễn không chịu nổi muốn sờ,nắm lấy hoa hạch ướt nhẹp yêu thích không buông tay,lại vùi đầu ngậm đầu vú mút vào

Quý Nam sớm động tình đến không biết chính mình đang ở nơi nào,dưới lầu hí khúc đã sớm kết thúc,y cùng Phùng Viễn lại còn dính lại một đoàn,say mê không biết lối về,trong phòng đều là tiếng hai thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc dâm mỹ

Quý Nam gặp phải Phùng Viễn,chỗ nào còn có cái gì gọi là định lực,bị thao biến thành bãi nước,chính mình tự tách mở mông cho anh rể cắm đến dâm thủy tràn lan khắp hoa huyệt,cái miệng nhỏ nhắn bị sáp đến sưng đỏ vô cùng,thịt huyệt màu đỏ bên trong bị kéo theo ra dính dâm thủy mê người vô cùng. Phùng Viễn nắm lấy miếng vải ban nãy che mắt Quý Nam, đem tay y buộc lại trên đầu giường. Tay Quý Nam không động đậy,eo mềm nhũn lợi hại hơn,ở dưới thân Phùng Viễn điên cuồng vặn vẹo,huyệt đao co rút nhanh chóng,rốt cuộc đem tính khí Phùng Viễn hút cắn đến bắn

"Thật sự là tiểu bảo bối của anh" Phùng Viễn bắn xong nằm ở trên người Quý Nam thở dốc,cười tháo miếng vải cột trên cổ tay y "Lại đến một lần?"

Quý Nam che bụng nhẹ nhàng gật đầu,nghĩ đến trong lời kịch có đoạn song nhi đem hoa huyệt dính đầy dâm thủy cho trượng phu cắm,lại có cảm giác,mở rộng chân đem tính khí nóng bỏng của Phùng Viễn lại ăn vào,hỗn hợp tinh dịch cùng dâm thủy dọc theo kẽ hở chảy ra,Phùng Viễn nhìn đến dục hoả đốt người,đem người ôm vào trong lòng điên cuồng đỉnh lộng

Trong lúc nhất thời ván giường chi dát chi dát kêu lên,trên giường có giọng người rên rỉ đến câu nhân,cũng không biết trải qua bao lâu trong phòng mới quay về yên tĩnh

Quý Nam mồ hôi đầm đìa ngồi trên người Phùng Viễn si ngốc cười:"Anh rể,anh như thế nào lại cứng rồi?"

"Tiểu tổ tông,đừng câu dẫn anh" Phùng Viễn tiếng nói khàn khàn,vỗ vỗ mông Quý Nam "Lại câu dẫn anh,nhà cũng đều không trở về được"

Quý Nam banh mông lớn cúi người cắn hầu kết Phùng Viễn,hàm hàm hồ hồ oán giận: "Hảo cứng,anh đem em cắm đến tận cùng"

Phùng Viễn nhịn xuống một hồi thấy không được,nhấc chân Quý Nam lên đem dục căn tiếp tục đảo lộng,Quý Nam lúc này đã thật mệt mỏi,bị Phùng Viễn ép buộc đến cả người đầy dấu hôn,xụi lơ trong lòng anh rể không nói nên lời,dục căn tím đen sưng lớn còn cắm bên trong tiểu huyệt

"Được,không trở về liền không trở về" Phùng Viễn dở khóc dở cười ôm Quý Nam hôn một cái "Ngủ đi,anh sáng mai đưa em về"

"...... Hài tử" Quý Nam mơ mơ màng màng nói thầm "Em còn phải đút sữa cho nó"

"Hôm nay liền đút anh đi" Phùng Viễn đem mành bên giường buông xuống,chui đầu vào trước ngực Quý Nam hít sâu một hơi "Anh rể thích uống"

"...... Đức hạnh." Quý Nam đang ngủ cười mắng hắn,hoàn toàn không để ý trong cơ thể còn cắm căn tính khí bán cương,liền cứ để vậy ngậm ngủ một đêm

Phùng Viễn xoa xoa sau gáy Quý Nam,lại yêu thương dọc theo mi nhãn hôn xuống môi y,luyến tiếc bứt ra liền cứ cắm vậy,trong lòng hiện lên không ít ý nghĩ kiều diễm,lại cứ nhìn Quý Nam ngủ nhìn đến không bao giờ thấy đủ

Ai ngờ người này rõ ràng nhắm mắt lại,lại biết Phùng Viễn đang nhìn mình như thường,đưa tay lên che lại ánh mắt của anh rể "Ngủ của anh đi"

"Được,nghe lời em" Phùng Viễn bỗng bật cười,đem mặt Quý Nam đặt lên lên hõm vai rồi bất động

Quý Nam ngủ được không an ổn,qua một lát tay chân hơi lạnh liền cuốn lấy Phùng Viễn,ngữ khí có chút mơ hồ nói: "Dù sao cũng phải nhìn một đời......"

Phùng Viễn nghe vậy cúi đầu cười rộ lên:"Tiểu tổ tông,chỗ nào nhìn đủ?"

Lúc này trong phòng mới yên lặng xuống,trong chậu than đỏ rực có vài ánh lửa tí tách kêu,như muốn đến nhìn xem hai người trên giường kia có bao nhiêu thân mật

Cũng không biết giờ nào,Quý Nam bỗng nhiên kêu một tiếng:"Phùng Viễn......" Nghe thanh âm là biết ngủ mơ kêu loạn

Phùng Viễn cũng không giống bộ dáng đã tỉnh,nhưng vẫn đáp: "Anh ở đây"

Một đời đều ở chỗ này

(HOÀN)

--------------
Vậy là hoàn thành bộ đầu tiên,bộ này ít chương mà chương nào cũng 3k4 trở lên,chương cuối lên 4k6 làm t hoa mắt chóng mặt luôn 😭
Đang tìm hố mới và có lẽ ngày mai sẽ bắt đầu luôn,cảm ơn mn đã ủng hộ nhé!

08/08/2021-20/08/2021
Đồng Nai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh