chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Nghiên biết tò mò như thế kỳ thật có chút không đúng, vả lại anh còn là nam. Nhưng chỉ mới đi làm có hai ngày, mà các nhân viên đều không ngưng bàn tán về vị chủ tịch. Dường như là quanh năm đều chẳng ngưng chủ đề này, nên anh mới quyết định lấp ló rình thử.

Tò mò ai mà không có, Phác Nghiên hít vào mấy hơi sâu lấy can đảm, bấm thang máy lên tầng có phòng chủ tịch để ngó xem mặt đối phương ra sao mà trên dưới đều xì xào, mơ mộng được làm phu nhân của BYIN.

" anh rình cái gì vậy? "

Lục Hanh thấy Phác Nghiên đang lấp ló sau bức tường liền hỏi. Anh giật bắn người quay sang định hét lên thì cậu đã đưa tay chặn miệng.

" là em "

Phác Nghiên đánh vào Lục Hanh một cái, sau đó mắng.

" cậu làm trò gì vậy? Khiến tôi giật cả mình... "

Lục Hanh thấy không thể giấu Phác Nghiên được cả đời, do đó nếu anh muốn biết thì cậu cũng sẽ cho nó phơi bày. Nếu giấu quá lâu mới đổ vỡ thì càng khó giải quyết mọi chuyện mà thôi.

Chẳng có sự thật nào được chôn vùi mãi mãi cả, với lại Lục Hanh cũng không muốn giấu giếm hay nói dối Phác Nghiên bất kỳ thứ gì.

" cơ mà cậu làm gì ở đây? "

Phác Nghiên biết Lục Hanh chắc là một tổng tài chứ không riêng gì trùm mafia gì đó đâu. Vì khi cậu ở nhà cạnh anh, vẫn bận rộn gõ máy tính và ký duyệt giấy tờ.

" vào trong rồi nói "

Lục Hanh kéo tay Phác Nghiên đi vào, anh nhướng mày thắc mắc. Sao cậy có thể tự nhiên như nơi này là của mình thế? Không lẽ là đối tác sao? Vì anh nghe cô thư ký cúi đầu chào một tiếng Lục tổng.

Cả hai vào phòng cũng chẳng cần gõ cửa, Phác Nghiên hoảng hốt đánh đánh vào tay cậu bảo rằng.

" cậu muốn tôi bị đuổi sao a? Không phận sự mà vào đây là bị đuổi như chơi đó "

" ai dám đuổi anh? Huống chi anh có phận sự và lý do chính đáng nha "

Phác Nghiên lo lắng, nghe Lục Hanh nói xong càng nhíu mày. Anh chỉ là nhân viên mới, bị đuổi là chuyện dễ như trở bàn tay. Với lại anh có lý do nào đâu mà được xem là chính đáng? Cậu nói thế là có ý gì chứ? Hay là vì anh đi cùng với cậu nên đối phương mới chẳng dám đụng đến? Đúng là khó hiểu thật.

" aiz...sao cậu tự tiện vậy hả? "

Phác Nghiên càng hoảng khi Lục Hanh tự nhiên rót nước, phòng không có chủ tịch cũng đâu thể tùy ý như thế? Cậu cũng là khách thôi mà, dù thân quen cũng chẳng thể tỏ ra như phòng này là của mình.

" phòng em mà "

" cái gì? "

Phác Nghiên như không tin tai mình, cả kinh hỏi lại Lục Hanh. Cậu khẽ cười đưa ly nước cho anh vào nói rằng.

" tập đoàn này là của em "

Lục Hanh sau khi đặt ly nước vào tay Phác Nghiên thì đi lại bàn lấy cái bảng tên giơ lên cho anh xem. Phác Nghiên nuốt nước bọt, bộ dạng khẩn trương và tức giận. Thoáng không nhìn ra anh đang nghĩ gì vì sự hỗn loại trên mặt.

" em là chủ tịch của BYIN "

Phác Nghiên lắc lắc đầu, sao lại có chuyện thế này? Lục Hanh không nghĩ là anh lại kinh ngạc đến như thế, có phải lại có bão tới không? Cậu đã sợ trước và chẳng muốn giấu tiếp, cớ sao phía anh lại phản ứng như thế?

Phác Nghiên môi mấp máy và đầu cũng khẽ lắc, gấp gáp đặt ly nước xuống bàn rồi tiến đến trước mặt Lục Hanh mà sốt sắng hỏi.

" vậy...vậy tôi được nhận vào đây là do cậu hả? "

" không có, là do năng lực của anh thôi. Em không hề nhúng tay vào chuyện này "

Lục Hanh đúng là kêu người nhận Phác Nghiên, nhưng lúc họ xem hồ sơ thì anh cũng đủ điều kiện, dù cậu không lên tiếng thì cũng được vào làm. Thành ra Lục Hanh nghĩ thế mà mới chẳng giấu anh chuyện BYIN là ai làm chủ.

" cậu tưởng tôi dễ gạt à? "

Phác Nghiên hụt hẫng hỏi, anh còn vui vẻ khi được vào làm ở một công ty lớn. Trước mặt Lục Hanh cũng từng nói mấy lời huênh hoang, để giờ biết ra công ty này là của cậu. Anh được vào làm cũng là nhờ cậu thì phải trốn ở đâu cho bớt nhục?

" em nói thật mà, sao anh lại không tin? "

Lục Hanh không nghĩ Phác Nghiên sẽ tiêu cực như thế. Cậu nói thật mà lại hóa thành nói dối. Kỳ này xem ra lại có thêm một trận cam go rồi.

" tôi không muốn nghe, không muốn nghe gì hết "

Phác Nghiên quát lớn còn xô Lục Hanh lùi về sau khi cậu có ý định tiến đến ôm lấy anh rồi cất bước quay đi.

Phác Nghiên thấy bản thân không còn chút mặt mũi nào đối diện với Lục Hanh, đến danh dự cũng bị hành động muốn tốt cho anh mà cậu đã vô tình đạp lên rồi. Anh xấu hổ cũng như bực bội, muốn khóc đến nơi.

" anh, anh à...tin em đi mà anh à "

Lục Hanh chạy theo nhưng Phác Nghiên không đứng lại. Cậu mặc kệ cô thư ký lẫn trợ lý đang nhìn mà siết chặt tay anh lại sau đó khom người nhấc bổng lên.

" a...cậu...cậu buông xuống "

Lục Hanh ôm Phác Nghiên trở ngược vào trong còn đi thẳng vào phòng nghỉ. Người đang nằm gọn trong vòng tay cậu đang rất bất bình lẫn nóng giận, không ngừng đánh đánh vào ngực đối phương.

Anh giận lắm, bực lắm. Sao Lục Hanh có thể làm như vậy? Danh dự của anh bị tổn thương nặng nề rồi.

" đánh đủ chưa? "

Cậu để Phác Nghiên nằm xuống giường và giữ lấy hai bàn tay của anh. Cậu cũng biết đau, nhưng một chữ cũng không than, trái lại còn ôn nhu hỏi như đang sủng nịnh.

" chưa đủ "

" anh không tin vào năng lực của bản thân mình sao mà lại đi nghi ngờ em hả? "

Mặc kệ Phác Nghiên còn đang giận, Lục Hanh vẫn ôn nhu hết mực, từ tốn hỏi anh một câu.

" tôi đương nhiên là tin rồi "

Phác Nghiên tốt nghiệp trường quốc tế, còn được tấm bằng cử nhân. Nhìn bề ngoài đúng là khó đoán được học lực, nhưng thật chất anh rất giỏi.

" vậy sao không chịu tin lời em nói? "

Lục Hanh lại hỏi thêm một câu, Phác Nghiên như là cứng họng chẳng đáp lại được. Lần này anh cảm thấy mơ hồ không rõ được bản thân tự có tài hay cậu muốn giúp.

Mà Phác Nghiên lại nghĩ, lúc đi xin việc anh không nói cho Lục Hanh biết nộp đơn ở đâu. Vậy chuyện cậu biết và giúp đỡ thì xác suất khá là thấp. Anh nghĩ đúng đó chứ, chỉ tiếc là chẳng biết lúc còn chưa vào phỏng vấn thì đã bị cậu nhìn thấy từ lâu rồi.

" anh nghỉ làm đi, về nhà em nuôi "

" sao phải nghỉ? Công ty của cậu thì kệ cậu chứ "

Phác Nghiên thấy bản thân làm đúng chức vụ đã xin. Còn Lục Hanh thì yên phận làm chủ tịch. Cả hai cách nhau đến hai ba chục cái tầng lầu, vốn vĩ chẳng có chuyện chạm mặt nhau. Thế nên ai làm việc nấy đâu hề liên quan.

" nhưng anh cũng ăn lương từ em thôi, về nhà ngủ nghỉ cho khỏe, tới tháng em sẽ phát lương cho anh "

Phác Nghiên sinh khí, cóc đầu Lục Hanh một cái. Dù có là cậu trả lương, thì cũng phải do chính anh nỗ lực mà nhận được. Chứ đâu ra nằm không và tiền từ trên trời rơi xuống chứ?

" cậu nghĩ tôi là hạng người gì mà sao cứ đưa ra mấy cái yêu cầu quái đản vậy? Tôi có chân có tay cũng như không muốn thành heo "

Từ lâu Phác Nghiên đã nói rõ với Lục Hanh rất nhiều lần là thích đi làm và chẳng muốn dùng tiền của người khác rồi mà. Cậu phì cười, tay xoa xoa hai gò má của anh và bảo.

" anh gần đây dường như đâu có ốm "

Lục Hanh rất biết cách vỗ béo Phác Nghiên, thường anh cũng ăn vặt cũng như sợ bao tử anh lại tái phát bệnh nên cậu luôn ép ăn. Do đó mà anh lên cân là chuyện dễ hiểu.

" đã nói tôi tròn người rồi mà, đâu phải mập đâu "

Phác Nghiên đánh Lục Hanh, bĩu bĩu môi ủy khuất nói. Cậu gật gật đầu bảo.

" anh nói sao thì chính là như vậy "

Anh đẩy Lục Hanh sang một bên để ngồi dậy, chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch và bảo rằng.

" tôi đi làm việc tiếp đây a "

" chiều em đón anh "

Phác Nghiên khẽ gật rồi đi, Lục Hanh thở ra một hơi dài. Cũng may, anh chẳng ghim chuyện này, bằng không mọi chuyện căn bản không thể dễ giải quyết như thế.

Phác Nghiên mới ngồi vào bàn làm việc đã nghe trưởng phòng hỏi rằng.

" đi đâu cả buổi vậy? Còn bao nhiêu chuyện chưa xong kia kìa "

" đi gặp chủ tịch "

Phác Nghiên cũng thuận miệng nói quên mất chuyện phải giấu mối quan hệ cả hai.  Đến khi người trưởng phòng kia nghe xong, đầy cả kinh và hỏi cái gì thì anh mới giật thót, cúi đầu bảo.

" ý là...à không có gì đâu, xin lỗi trưởng phòng tôi sẽ làm ngay đây "

Ông thở dài một hơi, lật tập hồ sơ trên bàn ra rồi nói rằng.

" các cô cậu đừng có phí công sức đi ngắm chủ tịch nữa, dù có trăm lần cũng không được thấy mặt đâu. Cứ cho là thấy thì cũng không lọt vào mắt xanh của ngài chủ tịch, nên đừng mơ mộng nữa "

Vị trưởng phòng còn lạ gì cấp dưới của mình nữa. Phác Nghiên là người mới nên tò mò đi xem chủ tịch cũng là chuyện đâu lạ. Nhưng làm công ăn lương như họ thì sao thấy được mặt chủ tập đoàn mà cứ rình với canh? Ông là trưởng phòng nhưng một năm gặp còn chẳng quá 5 lần.

Phác Nghiên mang danh là làm việc, nhưng chẳng tập trung, cứ nghĩ đến chuyện hôm nay cũng như lời của trưởng phòng.

Thật thì chủ tịch khó gặp lắm sao? Anh mới đi, núp chưa được hai phút thì Lục Hanh đã đến ở sau lưng rồi. Với lại, nếu cậu kén cá chọn canh như thế, thì sao anh lại được nhìn trúng?

Là may mắn sao? Phác Nghiên lắc lắc đầu, vì có được anh thì người thấy may mắn là Lục Hanh mới đúng.

Ai ai cũng muốn thấy được nhan sắc phiêu lượng của Lục Hanh và được cậu lấy làm vợ. Riêng Phác Nghiên không cầu mà được thì lại bất cần.

Anh cũng chẳng hiểu là do cái gì mà bản thân không thấy sự thu hút nơi Lục Hanh nữa. Phải chăng ngày nào cũng được gặp nhau và cậu là người hạ giọng trước? Nên trong lòng anh, cậu không cuốn hút?

Gác về chuyện nhan sắc sang một bên, Phác Nghiên lại tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề có nên tiếp tục làm hay không. Anh nghĩ làm thì có khác nào tự nhận bản thân vô dụng, nhưng nếu tiếp tục làm cũng giống như mặt dày.

Ở điểm này, Phác Nghiên thật sự bối rối do sỉ diện bị tổn hại. Nhưng rồi lại thôi, anh thấy bản thân cứ chiến đấu tư tưởng thế này cũng đâu phải cách tốt, thay vì cứ như thần kinh phân liệt, tự nói tự không đồng tình thì dùng thời gian đó làm tốt công việc, động viên bản thân cố gắng, hoàn thành chức trách, cuối tháng nhận lương thì sẽ tốt hơn.

Ở đây cũng đâu ai biết Phác Nghiên và Lục Hanh có quan hệ gì, nên cứ như bình thường mà làm thôi. Có điều, lòng anh vẫn có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến tiền này là do bản thân làm mới có thì dễ chịu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro