chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Nghiên chiều đó cũng lên xe của Lục Hanh để cùng nhau về nhà. Nhưng anh đâu hay đã có người làm chung tổ phát hiện được, thành ra vẫn bình thản cùng cậu trò chuyện cho đến khi về đến tận nhà.

Trong bàn ăn, Phác Nghiên có chút do dự nhưng rồi cũng hỏi rằng.

" nếu tôi không lên nhìn thử chủ tịch là ai, thì cậu có nói cho tôi biết không? "

Lục Hanh gắp cho Phác Nghiên một miếng thịt rồi mới đáp lại.

" sẽ nói "

" bao lâu thì nói? "

Phác Nghiên lại tiếp tục hỏi, Lục Hanh gắp thêm một miếng thịt khác đút luôn vào miệng anh và bảo rằng.

" định là bữa ăn này sẽ nói "

Lục Hanh thấy nói dối người mình thương không dễ chút nào, mới có một đêm mà trăn trở chẳng yên. Nhìn Phác Nghiên cũng vui mừng và tự tin ở bản thân được nhận vào làm ở công ty lớn thì cậu càng không giấu nổi cái gì nữa.

Giấu chuyện càng lâu, Phác Nghiên càng tổn thương càng sâu, quan hệ cả hai anh không bỏ sức xây đắp rồi, giờ chính cậu đi phá hoại thì làm sao được? Thành ra mới chọn nói nhanh, không giấu giếm. Cái gì còn mới luôn dễ dàng giải quyết, huống chi chuyện này cũng không quá to tác.

" tin được không đó? "

Phác Nghiên vừa nhai và hỏi lại Lục Hanh, cậu gật gật đầu bảo được chứ.

" trên thế gian này, em không đáng tin thì cũng chẳng còn ai khác đáng tin đâu "

Phác Nghiên xùy xùy, cuộc sống của Lục Hanh thế nào mà để giờ có thể dưỡng ra một người tự luyến như cậu chứ?

Hôm sau, Phác Nghiên mới ngồi xuống bàn làm việc thì đã nhận được mấy ánh mắt như đang khinh bỉ và muốn giết chết anh mới cam lòng thì có chút khó hiểu.

Phác Nghiên dù dán mắt vào máy tính vẫn biết xung quanh có nhiều còn mắt đang nhìn anh và bàn tán. Dù cố tập trung, cố xem như bản thân tự ảo giác vẫn là không thể được. Còn định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh thì nhận được điện thoại của Lục Hanh.

Phác Nghiên nhìn xung quanh rồi mới bắt máy, anh là có chút e ngại, sợ bản thân sơ ý gọi tên cậu thì tiêu. Đúng là sống trong môi trường của người yêu làm chủ chẳng dễ dàng gì.

" Lên phòng của em đi "

Lục Hanh thông qua camera nên rõ Phác Nghiên đang khó chịu thành ra mới gọi thoại. Anh cũng ừ một tiếng rồi đi ngay. Sau khi anh nhấn thang máy lên phòng cậu thì cô nhân viên đứng rình ở ngoài mới chạy về phòng báo cáo.

" Tôi nói đâu có sai, lên tầng 33 đó, là đi gặp chủ tịch "

Mấy nữ nhân viên kia liền ồn ào như chợ mà bàn ra tán vào. Có người vì ganh tỵ mà nói nặng, có người đơn thuần chỉ hùa theo số đông mà phát biểu góp vui.

" Tới rồi đây "

Phác Nghiên gõ gõ cửa rồi đi vào, dáng vẻ mệt mỏi của anh làm Lục Hanh không tránh khỏi chuyện thở dài một hơi vì xót xa. Tinh thần tệ liền xuất hiện tình trạng uể oải là có thật.

" Anh không vui à? "

Lục Hanh ngồi sẵn trên ghế, rót cho Phác Nghiên một ly trà, đợi anh ngồi xuống thì đưa và hỏi.

" Cũng không biết nói sao nữa? "

Tự dưng bị xì xầm, chỉ trỏ, đương nhiên là chẳng thể thấy dễ chịu rồi. Hơn hết là Phác Nghiên đâu rõ vì sao bản thân lại trở thành chủ đề bàn tán của họ đâu chứ.

" Em chuyển anh qua bộ phận khác làm nha "

Lục Hanh xoa xoa bóp bóp vai cho Phác Nghiên, phải nói là nhìn vào anh mới giống ông chủ, còn cậu chỉ là nhân viên nhưng thích ăn mặc đẹp mà thôi.

" Tôi thích bộ phận thiết kế nên mới xin vào, cậu chuyển tôi qua tổ khác thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? "

Phác Nghiên hơi cau có quay lại nhìn Lục Hanh, cậu thấy đã vướng thị phi rồi thì đến đâu cũng sẽ bị nói. Thế thì đành tiên hạ hữu vi cường, trước khi thông tin lan ra ngoài do những người trong tổ truyền ra thì cậu sẽ sa thải hết.

" Em đuổi họ hết cho anh là được phải không? "

Lần này Phác Nghiên cũng phản đối, anh còn chưa biết bản thân vì sao bị nói xấu, là do có lỗi thật cũng nên. Thành thử đâu làm thế được chứ? Huống chi chỉ vì anh mà toàn tổ bị đuổi việc thì hơi quá rồi đúng không?

" Anh à, chứ họ mãi bàn tán anh sẽ không chịu nổi đâu "

Phác Nghiên biết chứ, nhưng cùng lắm là anh xin nghỉ thôi. Vì căn bản làm ở công ty cùa Lục Hanh đã có chút khó lòng rồi. Thà anh nghỉ còn hơn trên dưới 7 người bị đuổi.

" Sao cậu biết tôi bị bàn tán? Cậu có tay trong ở đó à? Cậu kêu người canh chừng tôi đó hả? "

" Không có...em khụ, khụ, không có "

Lục Hanh nói được giữa chừng thì đã ngưng vì ho khan, sau đó mới tiếp tục được. Cậu đâu cần tin tình báo gì chứ, lắp camera tự thân quan sát chẳng phải thuận tiện hơn nhiều sao?

" Có sao không? "

Nhìn Lục Hanh ho, Phác Nghiên lo lắng hỏi. Cậu đương nhiên là bảo không sao rồi, dù bản thân có khó chịu cũng đâu thể để anh rầu lo được.

" Được rồi vậy tôi về làm việc tiếp nha "

Lục Hanh cũng hôn trán Phác Nghiên một cái rồi mới cho anh đi. Khi trở lại chỗ làm, bọn họ gặp anh bước vào mới ngưng nói và vờ như không có gì. Nhưng loại biểu hiện che giấu đó của họ càng thể hiện rõ cái bản thân đã từng làm, chỉ trách họ ngu ngốc, tưởng thế là Phác Nghiên chẳng biết mà thôi.

Phác Nghiên sau khi đi ăn trưa cùng Lục Hanh xong thì tiếp tục làm. Bọn họ đã chẳng giữ trong lòng nổi nữa mà nói lớn lên cho anh nghe, một người tung, một người hứng, cứ thế mà anh quyết định hỏi rõ xem là vì cái gì mà bản thân đã trở thành thứ để họ nói xấu.

Đúng thật anh là nam, chọn cách giải quyết như thế này cũng không tốt lắm, nhưng căn bản đâu còn đường nào ổn hơn.

" Tôi không biết bản thân đã làm sai cái gì, mong mọi người có thể chỉ rõ ra không? Chứ cứ tình trạng này thì chúng ta đều mệt mỏi không phải à? "

Phác Nghiên nặng đầu óc, họ thì mỏi miệng, tính ra cũng đâu sướng hơn ai.

" Đừng có giả ngơ nữa, cả chuyện leo lên giường chủ tịch còn dám mà ở đây nói giọng cao sang thế làm gì? Chúng tôi làm sao nhận nổi? "

Phác Nghiên nhíu mày, sao bọn họ lại biết quan hệ của cả hai? Nhưng chuyện đó coi như chẳng quan trọng đi, cái chính là nguyên nhân và tình tiết giữa anh và Lục Hanh như thế nào thì họ không biết, nhờ thế mà mới có mấy lời nói khó nghe như hiện tại.

" Tôi không có, tôi không có leo lên giường của Lục Hanh "

" Gọi tên chủ tịch thân mật thế cơ à? "

" Ai đời tự nhận mình trèo lên giường người ta đâu? "

Phác Nghiên là đang nói đúng sự thật, Lục Hanh mới là người luôn muốn leo lên giường để được cùng ngủ chung với anh thì đúng hơn. Đâu ra chuyện ngược đời như họ nói?

" Tôi đã nói bản thân không có rồi mà "

Phác Nghiên ủy khuất, xấu hổ đến muốn khóc, nói lớn lại một câu thì cũng cho chân rời đi. Bọn họ đều trề môi lắc đầu.

" Đã thấp kém còn giả thanh cao? "

" Bị chủ tịch xài banh rồi cũng nên "

Phác Nghiên đều nghe mấy câu đó của họ, thành ra càng muốn nhảy xuống cái hố nào đó để trốn cho bớt nhục.

" Đồ đáng ghét "

Phác Nghiên đạp mạnh cửa phòng của Lục Hanh khiến cậu giật cả mình. Nhìn anh mắt đỏ hoe thì càng hoảng, rời khỏi ghế chủ tịch tiến đến chỗ anh để hỏi thăm.

" Sao vậy? Sao anh lại khóc? "

Nãy giờ đầu Lục Hanh có chút đau nên không mở máy tính lên, do đó mà chẳng rõ đã có chuyện gì xảy đến.

" Đồ xấu xa, đồ đáng ghét "

" Em sao? Em đã làm sai gì hả? Đừng khóc, anh đừng khóc mà "

Sau khi mắng Lục Hanh xong thì Phác Nghiên cũng khóc oà lên. Cậu đang rơi vào tình trạng ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang đến, chỉ biết cho tay lau những giọt lệ quan trọng đang rơi của anh mà thôi.

" Nếu tôi không quen cậu, thì đâu chịu nhục nhã như thế này "

Phác Nghiên bị nói như thế thì danh dự tổn thương, sĩ diện cũng ảnh hưởng. Tự dưng anh thấy không thiết sống nữa, còn mặt mũi gì nữa đâu?

" Sao vậy hả anh? "

Lục Hanh đoán chắc rằng đám nhân viên chết tiệt đó đã nói gì rồi, bằng không Phác Nghiên sẽ không tức đến phát khóc.

" Tôi ghét cậu, ghét cậu "

Phác Nghiên mắng xong thì xoay người đi. Lục Hanh cho chân bước theo chứ không để anh đi một mình như thế được. Cậu sẽ cùng anh đi xuống nhóm thiết kế, ở đó nói rõ mọi chuyện và sa thải hết đám nhiều lời đó. Đưa tâm can của cậu lên làm trưởng phòng.

" Anh à, nghe em nói đi, anh à "

Phác Nghiên định đi thang máy nhưng thấy đã lỡ chuyến nên đành đi thang bộ. Do quá giận mà anh quén mất chuyện muốn về lại phòng làm việc sẽ lội qua 30 cây cầu thang.

" Anh à...khụ khụ...nghe em nói, khụ khụ... đi mà anh à "

Lục Hanh chạy nhanh theo níu tay Phác Nghiên lại, không rõ cậu bị cảm hay thế nào mà đầu lại nặng và ho suốt.

" Không muốn, đáng ghét, tránh xa tôi ra đi, danh dự của tôi đều vì biết đến cậu mà bị người ta giẫm lên không thương tiếc rồi kìa "

Phác Nghiên kỳ này thật sự giận, hất mạnh tay Lục Hanh ra. Cậu vẫn chọn đuổi theo anh nhưng mới đi có mấy bước thì thấy đầu có chút quay cuồng. Cậu vịn hành lan, đứng lại trấn định tinh thần rồi tiếp tục chạy theo.

" Đừng có níu níu kéo kéo nữa, tôi đang khó chịu lắm, cút đi "

Phác Nghiên vẫn thu tay lại, không cho Lục Hanh nắm. Cậu thì cố lì muốn giữ chặt lấy anh, cậu là đang định sử dụng một cái ôm chặt để hoá giải mọi thứ.

Đem Phác Nghiên đang bơ vơ kia ôm siết vào lòng, dạng như để anh có nơi tựa, dựa rồi than, trách mắng sẽ dễ chịu hơn.

Thế nhưng Phác Nghiên xưa nay cứng đầu, kiên quyết không chịu cho nên cả hai xuất hiện màn giằng co. Anh đang bực mình nên lực dùng rất mạnh, Lục Hanh lại đang hoa mắt thế nên không thể bám víu được gì, đã theo cái giật mạnh tay lại của anh mà ngã xuống cầu thang.

Phác Nghiên hoảng hốt, toàn thân run rẩy, cố hít một hơi sâu rồi chạy xuống xem tình trạng của Lục Hanh thế nào, anh là không có cố ý đâu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro