chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" tránh ra...tránh ra...biến thái, biến thái "

Phác Nghiên cho tay chặn ở ngực Lục Hanh, để người cả hai chẳng dán sát vào nhau. Anh sinh rất nhiều khí bực tức...đến má cũng phồng lên, gương mặt đầy bực bội nhìn cậu.

" không tránh thì sao? "

" không tránh cũng phải tránh "

Phác Nghiên chu chu cái môi để ra lệnh cho Lục Hanh, cậu nhìn thấy quá đáng yêu nên cho tay kẹp cánh môi anh lại...

" anh à...ngoan đi được không? Cho chúng ta một sự khởi đầu"

Phác Nghiên gạt mạnh tay Lục Hanh đang kẹp môi mình ra và đẩy cậu sang một bên để ngồi dậy, song đưa tay chỉnh sửa mái tóc rối bời của mình và nói.

" khởi đầu gì lạ lùng vậy? "

Cách giao tiếp thông thường cậu còn bỏ qua mà giờ đòi khởi đầu? Nghe thật là phi lí đó. Có ai đời thích người ta mà nửa đêm nửa hôm lẻn vào nhà họ rồi xịt mê bắt về không?

Cách làm quen đó của Lục Hanh khiến Phác Nghiên không thích rồi, mà đã không thích thì miễn bàn...anh không duyệt đâu.

" vậy mới không hổ là em "

Nhìn Lục Hanh đắc ý mà Phác Nghiên trề môi tỏ khinh bỉ. Sau đó thì đứng lên rời khỏi nơi này vì chẳng muốn nói nhiều với cậu. Anh mặc kệ ba Phác có đồng ý hay không, anh không chọn là được rồi.

" anh đi đâu? "

Lục Hanh nắm tay Phác Nghiên lại hỏi, dù sớm biết trước câu trả lời của anh.

" về nhà "

Lục Hanh đúng là đoán không sai, cậu nhẹ cười một cái rồi nói.

" đây chẳng phải là nhà của anh rồi sao? "

Phác Nghiên lắc lắc đầu, mắt thì tròn xoe trông khả ái hết chỗ nói.

" vậy chờ em một chút "

Lục Hanh nói xong thì lấy điện thoại gọi cho ai đó. Phác Nghiên cũng đứng lại để xem cậu tính làm gì.

" luật sự Liêu à, mang giấy tờ sang tên nhà đến cho tôi nhanh lên "

Phác Nghiên nhíu mày, Lục Hanh là đang làm gì ấy nhỉ?

" nhanh thôi luật sư sẽ đến, nhà này sẽ là của anh trong trưa hôm nay "

Phác Nghiên mở to mắt và đầy kinh ngạc nhìn Lục Hanh, anh đâu phải có ý kêu cậu chuyển nhượng căn nhà này đâu chứ.

" cậu tưởng tôi thích căn nhà này lắm à...cậu có tin tôi đập nát nó không hả? "

Phác Nghiên không thèm cái căn biệt thự này chút nào, nếu thích anh có thể mua đến mấy cái, vậy thì cần chi phải lấy nhà của cậu chứ.

Phác Nghiên đâu muốn có dính líu đến Lục Hanh...cho nên những cái liên quan hay là của cậu thì anh chẳng muốn đụng tới hay nhúng vào.

" đập cũng được...san bằng cũng được. Anh thích làm gì thì cứ làm đi, em không ý kiến đâu "

Lục Hanh thản nhiên nói, còn chân thì bước đi lại bàn rót một ly nước đưa cho anh uống. Thuốc mê có tác dụng phụ chắc khiến anh khô cả cổ rồi.

Phác Nghiên không nhận lấy ly nước, chỉ lườm cậu một cái rồi lại có ý rời đi khỏi nơi đây. Lục Hanh nhanh tay kéo anh lại, bị giữ chặt lần nữa khiến anh lại sinh khí, không chút kiên nhẫn hạ thấp giọng bảo.

" buông "

" anh Nghiên của em ơi...anh không rời khỏi đây được đâu, cứ cho anh sẽ ra được khỏi phòng nhưng khỏi nhà thì không "

Lục Hanh đảm bảo anh chẳng thể bước ra khỏi cửa lớn chứ nói chi đến cổng chính. Cứ cho là anh kiên quyết về được đến nhà đi, cậu cũng sẽ có cách mang anh về lại cạnh mình thôi.

Lục Hanh cũng sợ Phác Nghiên nghĩ đây là cưỡng chế, thành ra ôn nhu hết mực cho anh đừng thấy cậu đang dùng uy quyền áp bức anh.

" tôi lật nóc nhà cậu lên bây giờ đó, đừng có mà ngăn cản tôi "

Phác Nghiên bực rồi nha, anh muốn về mà sao cậu cứ cản? Sống cảnh không tình yêu hạnh phúc lắm à. Anh đã không thích rồi mà còn ép với ép...Yêu thương kiểu gì mà coi anh như trái cam vậy?

" em kêu người mang thang lên cho anh, anh cứ lật thoải mái, mệt thì em sẽ đưa nước cho anh uống, đau tay thì em xoa cho anh. Nói chung chỉ cần anh chịu ở lại đây, đừng nói là lật nóc nhà...lật luôn cái nhà này lên em cũng không cản "

Lục Hanh hạ giọng lẫn hạ mình, để chứng minh cho Phác Nghiên thấy cậu sủng anh đến đâu, thương anh đến mức nào và mong anh đừng đòi đi khỏi cậu mà thôi.

Ngoài trừ trăng sao gì đó không hái được nên Lục Hanh chẳng dám hứa, chứ trong phạm vi và khả năng làm được thì cậu sẽ cho anh tất.

Phác Nghiên bắt đầu sợ cậu rồi, cái con người gì mà như chẳng còn thuốc trị, anh chỉ biết lắc lắc đầu bảo.

" cậu bệnh nặng rồi "

" đúng, em bệnh rồi "

Lục Hanh liền cho tay ôm siết Phác Nghiên, lực mạnh đến mức khiến anh thấy ê ẩm muốn nhúc nhích cũng chẳng nổi.

" em nhớ thương anh đến bệnh rồi, anh trị cho em đi, trị cho em đi "

" cậu đi tìm bác sĩ đi, đừng tìm tôi a "

Phác Nghiên ra sức đẩy và gỡ tay Lục Hanh ra, anh sắp ngạt thở luôn rồi. Cậu ôm gì mà chặt dữ.

" nghiêm túc...chúng ta cùng nói chuyện nghiêm túc đi "

Lục Hanh đem Phác Nghiên áp thẳng vào tường, nụ cười trên mặt cũng thu lại, giờ đây cậu muốn cùng anh nói rõ và đi sâu thêm vào chuyện của cả hai, thành ra không thể dùng giọng điệu bỡn cợt được.

" cậu...cậu định làm gì vậy "

Lục Hanh thấp hơn anh, nhưng vẫn cố nhón chân để đem khoảng cách chênh lệch nhau thu ngắn lại.

" anh không có tình cảm với em, em biết...nhưng anh là lần đầu gặp em, có phản ứng như vậy là đương nhiên. Cho nên em mới đề nghị với anh như thế này "

Lục Hanh ngưng một chút rồi nói tiếp, ở câu sau này giọng của cậu rất chắc...âm lượng cũng vừa đủ, y như bàn chính sự.

" anh cứ ở lại đây, trong một tháng em không làm anh yêu được em thì anh có thể rời đi. Trong một tháng này em tuyệt không đụng chạm vào người anh, anh chịu không? "

" có dịch vụ này luôn à? "

Phác Nghiên chớp chớp mắt hỏi, anh không ngờ có chuyện ở một tháng không thương là có thể đi. Mà nghe cũng hay hay đó, giờ thì ba anh đã chấp nhận rồi...có về nhà cũng chưa chắc ông Phác sẽ chứa, cũng như bây giờ không yêu nhưng sau này thì chưa thể đảm bảo.

Nhìn tính cách của Lục Hanh, tuy có chút trẻ con nhưng nói chuyện trọng yếu thì rất có khí chất.

Những lời mà cậu nói ra không chứa sự đe dọa nhưng đủ khiến Phác Nghiên nhận ra cậu quyền lực đến mức nào, thôi thì tránh việc dùng đến vũ lực...anh an phận ở lại chắc sẽ tốt hơn.

" thôi được...tôi sẽ hạ mình ở lại đây thử một tháng "

Phác Nghiên vẫn tỏ ra cao lãnh dù đồng ý với điều kiện của Lục Hanh. Cậu phì cười rướn cổ lên hôn môi anh một cái.

" ngoan lắm, anh Nghiên của em ngoan lắm "

Lục Hanh buông xuống nụ hôn chuồn chuồn lướt rồi cười tươi khen Phác Nghiên. Anh xùy một tiếng đẩy mạnh cậu ra rồi lại ghế ngồi xuống nghỉ và tự rót cho mình ly nước để uống.

" anh đói rồi đúng không? Em kêu người nấu gì đó cho anh ăn nha "

Lục Hanh đi lại hỏi Phác Nghiên, anh thấy bụng lên tiếng ngụ ý đói thật rồi nên cũng gật đầu.

Nhanh thôi thức ăn đã chuẩn bị xong và mang lên cho Phác Nghiên, Lục Hanh gắp một miếng thịt đưa đến trước miệng anh bảo.

" a... "

" làm như tôi con nít ấy "

Phác Nghiên lấy đôi đũa còn lại gõ mạnh lên đôi đũa cậu đang cầm, làm miếng thịt rơi xuống. Lục Hanh chỉ biết ngậm câm mà nhìn chẳng dám hó hé.

" cậu tên gì vậy? "

Phác Nghiên ăn xong một miếng do tự thân gắp thì ngước lên hỏi Lục Hanh.

" Lục Hanh...sao? Anh thấy tên em đẹp không? "

Phác Nghiên làm hành động muốn buồn nôn trước sự tự tin của Lục Hanh, nhưng rồi lại thôi, anh gắp thêm một miếng thịt để ăn tiếp và nói

" tên tôi chắc cậu biết lâu rồi nhỉ? "

" ừm...em biết lâu rồi "

Lục Hanh vừa ăn vừa gật đầu, mí mắt nhướng nhẹ lên trả lời Phác Nghiên.

" cậu biết tôi khi nào ấy? Làm sao quen được tôi? Tôi nhớ mình chưa từng gặp cậu "

Trí nhớ của anh rất tốt, dù không nhớ tên cũng chẳng có chuyện quên mặt một ai...

" em gặp anh là được rồi không phải sao? "

Lục Hanh cười cười, bỏ vào chén anh một cái đùi gà chiên.

" nói xem, thấy tôi ở đâu? "

Phác Nghiên không nghĩ trên đời này có người như Lục Hanh, chỉ thấy mặt, không xã giao mà đã yêu thương còn bắt người ta đem luôn về nhà. Chẳng chú ý xem đối phương có chịu không, có vui hay thích không...

Nếu không nhờ Lục Hanh mềm mỏng, biết chừng mực và cho Phác Nghiên thấy thoải mái tự tại, thì anh cũng chẳng có chút cảm tình nào với cậu. Vì anh cho rằng cậu là người chỉ nghĩ cho mình, mà người ích kỷ thì không đáng giao thân.

" Quý Châu, lần đó em còn tưởng anh xuyên đến đây từ thời cổ trang đó a "

Phác Nghiên nghe xong liền bị sặc, lấy nước uống nhanh vào rồi vuốt vuốt ngực. Mắt chớp chớp nhìn Lục Hanh.

" cậu nghĩ đi đâu vậy chứ? "

" anh không biết được anh đẹp đến mức nào đâu...chưa kể toàn thân anh từ trên xuống dưới đều toát ra sức hút. Em nhìn không rời mắt được luôn "

Phác Nghiên lắc lắc đầu, nhìn Lục Hanh kể về lần đầu gặp anh thôi mà đã không còn chút tiền đồ nào rồi.

" à mà khoan đã...cậu thích tôi chỉ vì tôi đẹp á? "

Phác Nghiên thấy mình nghĩ đúng rồi, không sai đi đâu được. Lục Hanh chỉ là thích bề ngoài của anh thôi. Mà yêu cái đẹp, mê bề ngoài thì không ổn rồi...dễ thay lòng lắm.

" thì nhất kiến chung tình "

Phác Nghiên lấy khăn lau miệng, tay thì phớt phớt song cũng uống nước rồi nói.

" thôi...thôi đi, mấy cái đó không có cái gì đáng tin hay bền lâu hết. Tôi về đây...coi như tôi chưa đồng ý với cậu đi..."

Phác Nghiên thấy không được rồi, mấy cái đó quá mơ hồ. Ai đời nhìn thấy đối phương có một lần rồi yêu luôn trong khi tính nết người ta còn chưa rõ.

Phác Nghiên không an tâm dựa vào một người như thế nên đứng lên, cho chân cất bước.

" a...cậu làm gì vậy chứ...bỏ xuống "

Lục Hanh làm sao cho anh rời khỏi đây được chứ, trực tiếp bước theo ôm lấy anh đi lại giường rồi mới đặt xuống.

" anh ngoan đi....bằng không đừng trách em "

Cậu vỗ vỗ vào gò má của Phác Nghiên nói, anh tự dưng lại thấy sợ. Người đang dối diện với anh dường như dám làm mọi chuyện, nếu anh cãi lời có khi nào cậu sẽ đè anh ra hiếp luôn không?

" ngoan...nghe lời em, sau một tháng không thương được em thì rời đi cũng không muộn mà "

Phác Nghiên thở ra một hơi bĩu bĩu môi ủy khuất...sao anh lại vướng vào chuyện này vậy chứ? Ông trời hết thương anh rồi sao? Mà cả ba anh còn không đứng về phe anh thì trách ai bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro