chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hanh nhìn Phác Nghiên cam chịu mà muốn cười, sau đó định hôn xuống môi anh thì có tiếng gõ cửa vang lên...

Cậu cụt hứng liền không vui, nhưng vì có người sẽ vào thành ra phải thể hiện bộ mặt lạnh và nghiêm túc.

Người đó sau khi gõ cửa xong thì bước vào cúi đầu chào Lục Hanh một cái và thưa rằng

" Lục tổng, luật sư Liêu đến rồi "

Lục Hanh cho tay chỉnh lại áo khoác và ừ một tiếng, cô giúp việc gật đầu, chào theo kiểu lễ nghi mời luật sư Liêu đi vào trong.

Phác Nghiên đương nhiên cũng ngồi dậy từ nãy giờ, anh đang nghĩ tiếp theo sẽ xử lí tình huống này như thế nào. Anh thật không cần cái nhà này của cậu.

" Lục tổng, các giấy tờ ngài kêu tôi chuẩn bị, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi "

Lục Hanh đi lại ghế ngồi xuống, xem những gì ông ta mang đến. Cậu coi xong và thấy ổn, sau đó lấy bút ra để ký tên, ký xong thì quay lại nói với Phác Nghiên.

" anh lại đây đi, ký tên để hoàn tất thủ tục "

" không ký "

Phác Nghiên căn bản đã không cần, huống chi ai đời lại nhận nhà của người mới gặp mặt đâu chứ?

Cứ cho là cậu yêu Phác Nghiên nên không màng mấy chuyện vật chất, nhưng anh cũng có cái giá của anh vậy, cái nhà này đủ để anh đổi sĩ diện mà ký nhận sao? Không hề, anh đẹp chứ đâu dễ dãi.

" được rồi...không ký cũng được "

Lục Hanh xé tờ mình vừa ký, lấy giấy cho tặng bất động sản và ký lại. Với loại giấy này chẳng cần Phác Nghiên ký thì nhà vẫn là của anh mà thôi.

Tuy không thể nói Lục Hanh hiểu rõ bản tính của Phác Nghiên, nhưng cậu cam đoan anh nói không ký chính là không ký.

Có kề dao vô cổ thì anh vẫn cứng đầu mạnh miệng thế thôi, mà cậu sao nỡ dùng vũ lực với anh kia chứ. Lỡ anh đau xíu thôi cũng đủ làm cậu xót xa rồi.

" xong rồi, ông về được rồi "

Sau khi ký xong và luật sư Liêu trở thành người làm chứng thì mọi thủ tục đã xong, chỉ cần ông về đưa cho phía có thẩm quyền để sửa lại sổ đỏ là được.

" vâng thưa Lục tổng "

Phác Nghiên cứ ngồi nhìn hai người bọn họ nói chuyện và làm các giấy tờ. Song trong đầu cũng nghĩ trên đời sao lại xuất hiện một người như Lục Hanh, lỡ sau một tháng anh không yêu được cậu thì ngôi nhà này phải làm sao? Sao có người chấp nhận làm chuyện lỗ vốn như thế? Thật kỳ lạ...

" anh thấy không, không cần anh ký, nhà này vẫn là của anh "

Lục Hanh tiến lại cạnh Phác Nghiên, vừa cười vừa nói. Nhưng anh lại dùng ánh mắt chán nản nhìn cậu bảo.

" cậu làm như tôi thích cái nhà này lắm vậy? "

" không thích thì cứ sửa theo ý anh, sửa đến khi nào anh thích là được "

Phác Nghiên xùy một tiếng và lườm cậu một cái, anh dặn lòng không nói chuyện với cậu nữa.

" mà anh à, anh mập lên phải không? "

Phác Nghiên ghét nhất là ai nói mình mập, gần đây anh ăn vặt hơi nhiều nên tròn lên một chút thôi mà, thế mà cậu cũng nhìn ra sao?

" tôi là tròn trịa, không phải mập "

Nhìn Phác Nghiên sinh khí và phồng má, trong có vẻ rất đáng yêu thì Lục Hanh càng muốn cười, nhưng phải nhịn, cười là anh giận...mà anh giận là tiêu.

" đúng đúng, anh tròn lên rồi, em sẽ nuôi anh thật tốt...làm cho hai cái má của anh búng ra ba lít sữa luôn "

Lục Hanh nghĩ tròn tròn, có má bánh bao thì nựng mới sướng tay. Cậu cũng chẳng ngại chuyện anh thấp lùn hay mập ốm, chỉ cần cậu đã thương rồi thì là thương bởi tâm hồn họ chứ chẳng phải bề ngoài.

Vốn dĩ, vẻ ngoài không nói lên được gì, có nhiều người mặc đồ bạc tỷ, thì giá trị vẫn thấp kém.

Lục Hanh đưa tay véo véo hai cái má của Phác Nghiên, anh mà có được má bánh bao rồi thì cậu sẽ véo đến xệ mất. Do không thích người ta sờ vào mặt mình nên anh cũng nhanh gạt tay cậu ra.

" dẹp đi nha...tôi đang giảm cân đó "

Phác Nghiên cũng biết mình béo chứ, nhưng tự dưng bị người khác soi rồi bảo mập, nói trúng vào điều tế nhị nơi anh thì trách sao không bực?

" giảm cân? Giảm cân mà tròn lên à? "

Lục Hanh không nhịn nổi mà cười lớn và trêu Phác Nghiên. Anh bị cậu dập nên càng bực tức, quay mặt hướng khác chẳng ngó đến cậu nữa.

" giận rồi sao? Mới đó giận rồi à? "

Phác Nghiên cũng không thèm nói hay đáp lại, đúng là anh đã giận rồi.

" Anh đáng yêu lắm đó anh biết không? Anh muốn em u mê anh đến mức nào đây? "

Phác Nghiên càng giận hay tức thì càng dễ thương thôi, Lục Hanh sớm đã không cưỡng lại vẻ đẹp của anh rồi, giờ sống chung, ngày nào cũng gặp, nhìn ngắm kỹ càng và xem được đủ biểu cảm nơi anh thì chắc cậu hạnh phúc đến chết mất.

Không nói chuyện mai sau, chỉ nói chuyện hiện tại thôi, mà Lục Hanh đã thấy mình bị đắm chìm trong anh mất rồi.

Phác Nghiên cũng không trả lời, anh cho đây là mấy lời trêu ghẹo, bỡn cợt, anh không để tâm và bận lòng đâu.

" anh à.... "

Lục Hanh kêu một tiếng ngọt lịm rồi vòng tay ôm lấy Phác Nghiên, anh cũng ngồi yên đó mặc xác cậu...tuy nhiên trên mặt mang theo sự không vui.

Lục Hanh đặt mặt lên vai Phác Nghiên, khẽ cạp cạp vài cái ở bả vai anh.

" cút "

Phác Nghiên đưa tay đánh đầu cậu một cái, cậu cạp cạp làm anh nhột chết đi được.

Cơ thể mẫn cảm của Phác Nghiên không cho phép cậu đụng chạm kiểu đó dù cách một lớp áo. Và nếu anh chẳng lên tiếng chắc Lục Hanh sẽ làm chuyên sâu hơn về vấn đề này.

Lục Hanh cười nhẹ, ngoan ngoãn buông tay và ngồi xuống cạnh anh hỏi.

" được, được, được...anh ăn gì thêm không? Hay ngủ trưa "

Anh vẫn còn chưa ăn đủ, bụng vẫn còn xót xót...mang tiếng là giảm cân nhưng cũng không để bản thân chịu thiệt.

Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định ăn thêm rồi ngủ. Lục Hanh kêu người dọn mấy món nguội lạnh này xuống...mang món khác và nóng hổi lên cho anh.

Phác Nghiên ăn xong thì tập vài động tác nhẹ cho tiêu hóa, rồi leo lên giường đánh một giấc. Lục Hanh ngồi cạnh bên nhìn anh ngủ suốt cả buổi.

Lục Hanh thấy, nhìn Phác Nghiên ngủ cũng là một nghệ thuật, vì anh quá đẹp rồi. Nếu không vì tôn trọng anh thì cậu đã gạo nấu thành cơm để anh khỏi chạy...

Phác Nghiên đánh một giấc đến chiều thì Lục Hanh ngắm anh đến chiều, cậu không hề thấy mỏi cổ hay mỏi mắt. Cứ đưa mắt dán lên con người đang say giấc nồng tựa thiên thần...

Lục Hanh đi lấy đồ dùng cá nhân mới và khăn mặt mới đưa cho Phác Nghiên, anh nhận lấy và đi vào nhà vệ sinh.

" Lục Hanh....Lục Hanh "

Cậu đang ở ngoài đọc báo nghe anh gọi lớn liền giật mình chạy nhanh lại chỗ cửa nhà tắm hỏi.

" sao vậy? Anh làm sao? "

Cậu sợ anh trượt trong nhà tắm hay bị thế nào mà kêu cậu như thế, thành ra lo lắng lắm.

" đồ của tôi đã được chuyển đến chưa vậy? "

" rồi...lúc nãy chuyển đến rồi "

Trong lúc Phác Nghiên ngủ, đồ của anh đều được đưa đến đây cả rồi.

" đem cái vali đồ đó, đẩy vào đây cho tôi đi "

Phác Nghiên hé cửa, chỉ đưa cái đầu ra nhìn Lục Hanh nói. Cậu thấy có gì bất bình thường ở đây rồi.

" anh muốn tắm thì tắm đi, em lấy đồ rồi mang vào cho anh cũng được, cần chi đến nguyên vali chứ "

Lục Hanh thấy đưa cho anh nguyên cái vali to đùng vào nhà tắm thì bất tiện lắm, anh muốn mặc gì nói cho cậu lấy cũng được mà.

" cậu lấy đồ lớn thì được, nhưng đồ nhỏ thì không...đẩy vali vào đây cho tôi, đừng nói nhiều "

Phác Nghiên lại bực rồi, anh kêu thì làm đi sao cậu lại nói nhiều đến vậy?

Lục Hanh cũng nghe lời đi lấy cho Phác Nghiên, nhưng dừng ở trước cửa nhà tắm chứ không đẩy vào cho anh. Cậu ngồi xuống đó kéo khóa, rồi cầm vài bộ đồ giơ lên hỏi xem anh sẽ mặc bộ nào.

" Cậu bị điên à...đẩy vào đây đi, đừng có lục nữa.... "

Phác Nghiên có mắng, có chửi thì Lục Hanh cũng không nghe. Cố tình chọc tức anh, cậu biết anh giờ không thể đi ra bằng không sẽ chẳng đứng yên đó la hét khàn giọng đâu.

" anh mặc bộ nào nói đi, em đưa cho "

" bỏ xuống, kéo khóa lại, đẩy vào đây "

Phác Nghiên không còn kiên nhẫn nữa, Lục Hanh chọc anh muốn lên máu rồi.

" bộ nào anh cứ nói đi, em đưa cho "

Phác Nghiên thấy cậu đã không nghe thì thôi vậy, anh lấy đỡ đồ mặc rồi ra lấy đồ nhỏ vào mặc sau. Còn hơn ở đây dây dưa với cậu...

" bộ đó...bộ đó đi "

Lục Hanh liền đặt vào cái tay đang giơ ra của Phác Nghiên, anh tưởng vậy là xong rồi nào ngờ cậu lại đưa tay qua bên đồ nhỏ, cầm một sấp lên hỏi anh

" anh muốn mặc viền màu nào? "

Lúc cậu cầm mấy cái đó giơ lên thì sự kinh ngạc sớm đã xuất hiện trên mặt Phác Nghiên, giờ thì đan xen thêm sự bực tức và ngại ngùng khiến mặt anh dần đỏ lên như cà chua chín.

Anh nóng giận lắm luôn, sao cậu có thể công khai làm trái ý anh vậy hả?

" bệnh à? Bỏ xuống....bỏ xuống nhanh lên "

Lục Hanh không thấy có gì đáng xấu hổ hết, cũng không phải hoàn toàn muốn chọc điên anh. Cậu nghĩ sớm muộn cũng biết thôi, huống chi cả hai đều là nam mà.

" anh mặc cái nào cứ nói "

Lục Hanh cầm cả chục cái quần nhỏ trên tay với viền đủ màu, nào là xanh nhạt, xanh đậm, có xám có trắng. Rồi đưa từng cái đến trước mặt anh, để anh lựa chọn.

" cút "

Phác Nghiên đóng sầm cửa sau khi thốt lên một chữ với âm lượng lớn, Lục Hanh chỉ biết mặt cứng đơ ngồi đó...chẳng dám lên tiếng.

Nếu không vì đồ Phác Nghiên đang mặc đã lỡ bị ướt, thì anh sớm đã đi ra đánh cậu nát tan rồi.

Thông thường giờ này khi ở nhà là Phác Nghiên đã tắm xong mất rồi, cho nên thấy bồn nước anh liền cởi quần áo ra để tắm cho mát, nhưng cởi xong mới phát hiện đây chẳng phải nhà mình, ở nơi này không có một cái áo ngủ nào để anh khoác lên nếu chưa chuẩn bị đồ để mặc.

Chỉ vì thói quen thông thường mà phải trải qua chuyện vừa rồi, thật làm Phác Nghiên nóng bốc hỏa.

Phác Nghiên tắm xong, thay xong quần áo thì đi ra lấy đồ mình cần rồi trở lại nhà tắm để mặc cho đủ những món cần thiết. Sau đó mới trở lại giường ngồi xuống.

" anh lại giận à? "

Phác Nghiên chẳng ngó ngàng gì đến Lục Hanh làm cậu tủi thân đi đến trước mặt anh, môi bĩu bĩu dạng như muốn khóc.

Lục Hanh là đang làm nũng để cho Phác Nghiên thấy tội mà thương. Nhưng anh vốn đâu dễ bị lay động, huống chi từ sáng đến giờ cậu chẳng làm anh ưng ý một cái gì.

Điểm tốt ghi chưa nhiều, điểm trừ đã xuống bậc âm. Phác Nghiên thấy kỳ này là Lục Hanh sai lầm khi chọn trúng anh làm đối tượng rồi.

Làm gì một tháng có thể khiến anh yêu phải người như cậu chứ? Hoang đường...

" anh....anh à "

Lục Hanh kéo kéo tay áo của Phác Nghiên, nhưng anh không để ý đến dù một cái liếc mắt.

" anh....anh à...em sai rồi "

Lục Hanh thừa biết, nhận sai thì nhận sai, chứ Phác Nghiên là không hết giận rồi.

" cút "

Kỳ này Phác Nghiên không tha thứ đâu, anh sẽ cho cậu biết, nghịch dại sẽ nhận lại hậu quả gì.

Cãi lời ai không cãi, lại đi cãi ngay Phác Nghiên. Lần này, khó cho cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro