Chương 20: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Say rượu

Editor: Selene Lee

Chương sau sẽ có pass nhé. Có thể chuyển thẳng sang chương 28 để đọc. Vào link này để xem yêu cầu và đọc chương có pass: https://seleneleewritingismylifecom.wordpress.com/2019/02/10/thong-bao-moi-ve-pass/

—-

Thẩm Vân Cương tỏ vẻ mình sắp bị dọa đến khóc. Cô nhìn chằm chằm cái khăn tắm trong tay mình, rất muốn chất vấn nó vì sao lại hãm hại cô!

Chẳng mấy chốc, tiếng nước trong nhà vệ sinh đã ngừng lại. Thẩm Vân Cương cầm cái khăn tắm, đứng ở cửa mà lo sợ nơm nớp.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Ngoài cửa, lặng im như tờ.

Đợi năm phút trôi qua rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng Thẩm Vân Cương cũng không kìm được mà mở miệng: "Chỉ, chỉ huy. Ban nãy tôi thấy cái khăn trong đó bị rơi xuống dơ mất nên đã mang đi giặt, tôi lấy một cái mới đến cho ngài..."

Cửa phòng vệ sinh nhanh chóng mở ra rồi khép lại ngay. Thẩm Vân Cương nhìn đôi tay trống rỗng của mình, khịt khịt mũi. Tuy chỉ là trong một, hai giây ngắn ngủi, nhưng hình như cô đã nhìn thấy gì đó... Các một cánh cửa, Thẩm Vân Cương cũng có thể nghe được tiếng Molders mặc quần áo. Cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết nên thừa nhận thế nào để hắn không nổi giận.

Rất nhanh, Molders mở ván cửa, nghiêm mặt đi ra ngoài. Hắn đã thay bộ quần áo ngủ màu xám đậm, dây cột lỏng lẻo bên phần hông tráng kiện. Cổ áo chữ V như khiến lồng ngực rắn chắc của hắn như có như không, máu tóc màu vàng cũng không còn được chải chuốt tỉ mỉ ra sau đầu nữa, mà xõa tán loạn trên trán vì vừa được gội.

Cô lén lút đánh giá vẻ mặt hắn một chút, nhưng căn bản là không nhìn thấy vấn đề gì từ đó cả.

Molders nhìn Thẩm Vân Cương đang trộm nhìn mình như một con chim cút, gằn giọng nói: "Sao? Ban nãy chưa nhìn đủ?"

"Hả?" Thẩm Vân Cương lắc đầu nguầy nguậy, rồi lập tức cảm thấy không đúng mà lại điên cuồng gật đầu. Ơ nhưng mà hình như cô gật hay lắc cũng không hợp lý?

"Không biết xấu hổ."

"..."

Molders cũng không ở lại đây mà dây dưa với cô thêm nữa, hắn quay đầu đi về phòng ngủ.

Sau đó Thẩm Vân Cương tiếp tục giặt đống quần áo ban nãy chưa giải quyết. Cô vuốt bề mặt những chế phục này, không khỏi cảm thác về độ hoàn mỹ và tinh tế của thiết kế lẫn vật liệu.

Đợi cô giặt xong rồi, trời cũng không còn sớm nữa. Vân Cương phát hiện ra đèn trong phòng Molders còn mở, nghĩ hẳn hắn sẽ không đi tìm mình nữa, bèn đi lên lầu nghỉ ngơi.

Mọi thứ của ngày hôm sau đều có vẻ bình thường. Vân Cương cho là Molders sẽ "không từ thủ đoạn" mà tra tấn mình, nhưng hắn lại chẳng làm gì cả. Căn bản là hắn chẳng cần cô làm gì: Ba ngày cơm của hắn đều ở nhà ăn, phòng ngủ lẫn thư phòng cũng không để cô vào nửa bước. Mỗi ngày cô chỉ cần dọn vệ sinh sảnh lớn và sửa sang, giặt giũ quần áo của hắn là đủ. Trước kia Vân Cương cứ cho là hẳn Molders sống trong này nhàn nhã như một ông đế, không ngờ ngày nào hắn cũng vội vội vàng vàng, buổi sáng mặt trời vừa lên đã đi ra ngoài, đến tận tối mịt mới quay trở lại.

Sau khi về thì là tắm rửa, làm việc, ngủ. Cuộc sống của hắn hệt như một cuốn phim tua lại, cứ diễn ra như thế, chẳng thú vị gì cả.

Thẩm Vân Cương chống cằm có phần đăm chiêu. Vốn cô đã chuẩn bị lấy lòng hắn rồi, vì nếu hệ thống không đổi vị trí cho cô, thì hẳn nhiệm vụ thứ hai cũng phải làm ở đây. Ở nhiệm vụ đầu tiên, coi như cô gặp vận shit chó mới được cơ hội tốt, thành ra đụng phải List, nhưng sau này cô không dám dựa vào vận mệnh như vậy. Molders là lãnh đạo lớn nhất ở nơi này, nếu có thể xây dựng được quan hệ với hắn tốt một chút, nói không chừng cô sẽ được lợi thế lớn. Tất nhiên cũng không phải thân cận quá mức, chỉ cần hắn có thể kiên nhẫn nghe cô nói mấy câu lúc quan trọng là được.

Tuy nhiên, Thẩm Vân Cương phát hiện ra, rằng thật sự cô không tài nào xuống tay với hắn được. Tuy nói bây giờ cả hai sống cùng dưới cái mái hiên, nhưng cơ bản họ chẳng can thiệp gì vào nhau cả. Nếu không phải cần nói chuyện, căn bản họ cũng không có trao đổi gì.

Thẩm Vân Cương vi diệu phát hiện ra, rằng thật sự thì hắn có phần khó chịu trước sự tồn tại của cô.

Ví dụ như, có mấy lần hắn ra lấy rượu trong tủ rượu ngoài phòng khách, thấy cô đang ở đó thì sẽ nhíu mày; rồi mỗi lúc cô đưa chế phục đã giặt sạch cho hắn trở lại sô pha, hắn sẽ do dự một lát rồi mới cầm lấy. Lại như lúc hắn rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy cô đang sửa sang quần áo mình đã thay ra, rõ ràng cước bộ sẽ nhanh hơn một chút. Thẩm Vân Cương cũng có suy nghĩ muốn thương lượng để hắn cho cô về doanh địa sống, dù sao hắn cũng kháng cự cô như vậy, cô muốn về nhanh hơn, cũng tránh để hắn thêm chán ghét. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt sắt bén lạnh lẽo đó, cô lại trực tiếp bị dọa lùi.

Cô vẫn không rõ vì sao, sau đó, một ngày kia, cô bỗng nghĩ đến một câu trước đó hắn từng nói với List.

"Đối mặt với chướng ngại và khốn cảnh, tôi lựa chọn đối diện, hơn nữa đánh bại nó!"

Với vốn tâm lý không được bình thường của List, chẳng trách anh ta không thấy lo lắng chút nào khi để cô ở lại với Molders.

Sự giằng co trong bình tĩnh này kéo dài được một thời gian, Thẩm Vân Cương cũng đã thành quen, hơn nữa lòng cô không hề sợ hãi, thậm chí có mấy lúc cô còn lén Molders đem một ít rau củ cho đoàn người Do Thái.

Hôm nay Molders về sớm lạ thường, trên người hắn còn nồng nặc mùi rượu, sau khi về thì trực tiếp ngã xuống sô pha ngoài phòng khách. Thẩm Vân Cương cẩn thận đi qua đó, phát hiện hắn đã uống rượu thật. Tuy bình thường Molders cũng có uống, nhưng hắn không uống nhiều, thường chỉ rót nhẹ vài ly.

Molders nhíu mày, tay trái khoát lên trán, tay phải nắm thành quyền đặt tại bụng, bộ dạng vô cùng khổ sở.

"Chỉ huy, chỉ huy, ngài không khỏe ở đâu sao?" Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng lay người hắn, nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng nào.

Cô nhìn Molders đã bất tỉnh nhân sự, đột nhiên trong đầu dâng lên một loại suy nghĩ khủng khiếp. Có phải nếu cô giết hắn bây giờ, mọi người có thể tránh được thảm án sau này không? Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày hội nghị mở họp, đến lúc đó, cơ bản những người Do Thái kia sẽ không chạy được nữa. Không chỉ là những người ở đây, mà là cả người Do Thái ở những quốc gia khác.

"Giết hắn thì vẫn còn người khác."

Trước mắt Thẩm Vân Cương đột nhiên xuất hiện một dòng chữ. Dường như hệ thống cảm nhận được sự thất thường của cô nên đã cảnh cáo.

"Ừ..." Cô đột ngột nhụt chí. Đúng vậy, sao cô lại suy nghĩ đơn giản vậy chứ? Giết một tên lính Nazi sẽ khiến mấy chục người phải chôn cùng. Không phải vụ thảm sát Lidice ghê tởm trong lịch sử cũng xuất phát từ vụ ám sát Reinhard Heydrich mà ra sao? Mấy trăm người trong thôn bị giết hại, thậm chí cả những đứa bé, chúng cũng không buông tha. Cũng chính sau sự kiện này mà đã có ngày Quốc tế Thiếu nhi.

A? Ngày 1/6, vụ thảm sát Lidice, năm 1942. Nửa năm nữa?

"Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo của ta có liên quan đến vụ Lidice sao?"

"Đến lúc sẽ nói cho cô biết." Hệ thống nói xong câu này cũng không thấy nhúc nhích gì nữa.

Nếu nó không nói, cô cũng lười suy nghĩ. Chi bằng bây giờ cô tạo độ hảo cảm trước mặt Molders đi!

Thấy trán hắn bắt đầu toát mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, Vân Vương bèn pha chút nước ấm, giặt một cái khẳn chuẩn bị chườm cho hắn. Tuy nhiên, cô vừa vươn tay chạm vào trán hắn một chút, cổ tay đã bị nắm lại. Tay hắn cứng rắn kinh người, Vân Cương thấy như thể xương cốt mình sắp bị hắn bóp gãy vụn.

Hắn đã say thật rồi đấy à? Giả bộ phải không, người ngủ rồi sao còn có thể phản ứng nhanh như thế?

Molders hơi hé mi mắt ra. Vì đau ốm, dường như đôi con ngươi xanh biếc kia của hắn lại càng thêm đậm màu. Tầm mắt hắn có hơi mơ hồ, đang cố gắng muốn nhìn rõ người bên cạnh là ai, vậy nên tay lại dùng nhiều lực hơn, Thẩm Vân Cương lập tức ngã vào trong lòng hắn.

Huân chương trên ngực hắn kia khiến lòng bàn tay cô có hơi đau. Vân Cương cố gắng đứng dậy, muốn xem thử tình trạng hiện tại của hắn là gì. Cô ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt của hắn. Molders đã dần thanh tỉnh từ cơn hỗn loạn, ánh mắt cũng dần trở lại trong suốt và lạnh như băng.

"Là ngài tự nhiên kéo tôi xuống, không liên quan đến tôi." Cô cuống quýt giải thích.

Molders nheo mắt một chút: "Vậy có thể mời cô trước dịch đầu gối mình ra khỏi đũng quần ta được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro