Chương 56: Đứa trẻ không đợi được cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ không đợi được cha

Editor: Selene Lee

—–

"Quen thuộc? Vui sướng?" Biểu cảm Thẩm Vân Cương hơi cứng lại: "Đại ca, tôi là một trai thẳng đấy!"

"Hửm?" Có thể là List không hiểu từ "trai thẳng": "Tôi nói là mùi thuốc khử trùng trên người cậu."

"À..." Thẩm Vân Cương đã hiểu nhầm ý anh ta, còn tưởng là ngụy trang của mình bị nhìn thấy rồi.

Vì dư chấn từ đạn pháo, não List bị chấn động rất nhỏ, nhưng sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, anh ta đã cảm thấy đỡ hơn.

Anh ta lau lau máu đen trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn, bảo: "Cậu buông tôi ra đi, vòng oanh tạc mới sắp bắt đầu rồi!"

Thẩm Vân Cương lại nói như đinh đóng cột: "Không!"

List nói đầy bất đắc dĩ: "Ý của tôi là tự tôi đi được."

"Không phải chân anh bị thương sao?"

"Không sao, chỉ bị chút vết thương thôi, vẫn tự đi được."

"Được rồi."

Thẩm Vân Cương buông anh ta ra. Hai người cùng chạy nhanh về phía trước, chuẩn bị đuổi kịp đại đội.

List vừa chạy vừa nổ súng bắn phá, Thẩm Vân Cương thì không dám, chỉ có thể theo sát cạnh anh ta, phòng ngừa nhỡ có viên đạn nào lao về phía này.

"Vì sao cậu không bắn? Landmess?"

Thẩm Vân Cương nghe anh ta gọi tên mình, trong lòng giật thót, thì ra hai người này có quen nhau!

"Ban nãy cánh tay tôi bị thương..." Tất nhiên vì để gia tặng độ đáng tin cậy, cô còn cẩn thận lấy mảnh đạn ra cắt tay mình.

"Được rồi, vậy cậu đi theo sau tôi!"

"Được! Cứ giao phía sau anh cho tôi, chắc chắn không có vấn đề. Anh cứ chú ý phía trước là được!"

Hai người cứ hợp tác như thế mà đuổi theo hàng ngũ phía trước. Nơi bọn họ trú ngụ đã bị nổ thành phế tích, không còn ở được nữa. Ở đối diện có hai đội quân Xô Viết, hỏa lực bên đó rất mạnh, họ không thể đến gần.

Thượng úy nói: "Hôm nay phải hạ được cứ điểm này! Tôi và Henneck đánh tiên phong, hai người Bold và Herbert yểm trợ, số còn lại giấu hỏa lực."

Thẩm Vân Cương lẫn vào trong đó, mệt không chịu nổi. Thật sự cô đúng là điên rồi mới đồng ý đề nghị kia, nhưng bây giờ có nói gì cũng chậm rồi. List vẫn che phía trước cô, giấu cô đi, cô cũng theo sát phía sau anh ta, bảo vệ anh ta an toàn.

Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, cuối cùng bọn họ cũng lấy được tuyến này, nhưng đối diện càng có hỏa lực mạnh mẽ hơn ngăn cản bước tiến của bọn họ.

Bọn họ phụ trách bắn súng tại đống phế tích này. List bắn chính, Thẩm Vân Cương ở một bên hỗ trợ, làm mấy công việc linh tinh như thêm đạn, vân vân.

Lúc này, họ đánh đến tận trời tối đen vẫn chưa thắng được.

Hai bên ngưng chiến nghỉ ngơi, Thẩm Vân Cương và List ngồi sau bao cát ăn chút gì đó. Không thể không nói, thức ăn của binh sĩ Đức ngoài tiền tuyến vẫn rất đầy đủ: Bánh mì đen, thịt xông khói, pho mát, bơ, cà phê, chocolate và thuốc lá.

List châm thuốc lá cho thượng úy, thượng úy lại bẻ chocolate cho anh ta. Thẩm Vân Cương nhìn thì tò mò: "Anh thích ăn chocolate?"

"Ừ."

Thẩm Vân Cương nghĩ đến phần chocolate trước đó Molders đưa cho mình, nói: "Anh cũng ăn cái này của tôi đi, tôi không thích ăn lắm."

List cũng không từ chối, bẻ một nửa bánh mì của mình cho cô.

"Không cần đâu, tôi không ăn hết bấy nhiêu này." Thẩm Vân Cương xua tay.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút, nhìn cậu chẳng thấy cao lớn gì cả, chắc chắn là không đủ dinh dưỡng." List nói xong thì bỗng sửng sốt: "Ủa? Landmess, trước kia cậu có lùn vậy à?"

Thẩm Vân Cương cũng ngẩn ra: "Ừ... đúng."

List nhíu mày, bỏ chocolate vào miệng mà không nói gì cả. Anh ta lấy từ trong hộp thức ăn ra một con dao nhỏ, mở đồ hộp ra, đưa cho cô nói: "Cậu không ăn bánh mì, vậy cho cậu cái này."

"Không cần thật mà." Thẩm Vân Cương sợ từ chối không được bèn dứng dậy muốn đi sang chỗ khác, nhưng cô lại quên mất, rằng tuy bây giờ ở đây đang tạm ngưng chiến, nhưng nó vẫn là chiến trường. Cô vừa thẳng lưng lên, một viên đạn lập tức xẹt qua sát bên tai cô.

Một tay List tóm cô ngồi xuống. Thượng úy nhìn thấy thì giọng điệu có phần không hài lòng: "Landmess, cậu muốn làm gì vậy? Sao lại phạm sai lầm cơ bản như thế?"

"Xin lỗi nhiều..."

"Không phải cậu luôn muốn về nhà nghỉ ngơi sao? Vậy nhìn cho kĩ cái đầu của cậu!"

"Dạ!" Thẩm Vân Cương nghe xong những lời này, trong lòng có phần xót xa. Landmess chân chính đã sớm chết rồi, cuối cùng người nhà cậu ta vẫn không đợi được cậu ta.

Cô dựa vào tường nhìn đám binh sĩ đang ăn cơm. Lúc mới ra quân, bọn họ còn rất phấn chấn, bây giờ ai cũng đã nản lòng, quần áo cũng trở nên bẩn thỉu.

Dù đang ăn cơm, bọn họ cũng phải lo lắng đề phòng, phòng ngừa không biết liệu có ai bắn lén không.

Nhiệt độ ở Xô Viết mười một giờ đêm đã xuống đến hàng không, cơn lạnh buổi đêm khiến người ta cảm thấy đầu cũng sắp đông cứng luôn rồi. Đám lính đốt một đống lửa lên, nhưng cũng chỉ như "thà có còn hơn không" thôi.

"Thời tiết quỷ quái này, sợ là tuyết sắp rơi nữa!" Một binh sĩ mắng.

"Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng chiếm được nơi này." Thượng úy nói.

List đã từng tham gia chiến dịch Moscow, hơn nữa còn may mắn sống sót. Anh ta nhìn ra không khí bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một loại châm chọc.

"A! List à, cậu nói về chuyện cậu đánh chiến dịch Moscow đi!"

"Không có gì hay để kể." List không để ý.

"Nói đại đi, lúc ấy cậu đã làm sao để đi từ một sĩ quan bình thường lên đến thượng giáo?"

List cười như không: "Chỉ cần sống lâu hơn người khác thì có thể. Thượng úy của cậu đã chết, tất nhiên cậu trở thành người có lai lịch cổ nhất, vậy sẽ lên thượng úy. Thiếu giáo chết rồi thì thăng làm thiếu giáo, chỉ đơn giản vậy thôi."

"Vậy cậu cảm thấy chúng ta có thể thắng trận này không? Chết tiệt, bọn người Nga lại ngoan cố như vậy!"

"Vậy cậu thấy thế nào?" List hỏi lại anh ta.

Henneck thở dài, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đang đợi đánh xong trận này để về ôm con đây. Lina gửi thư nói cổ mang thai rồi!"

Bold châm lửa đốt một điếu thuốc rồi khoát tay lên vai anh ta, cười hì hì nói: "Cậu mới đến đây bao lâu đâi, cô ấy lại có thai rồi?"

"Tìm chết đi!" Henneck đạp anh ta một cái, nói: "Tháng trước tôi mới vào Tập đoàn quân số Sáu, cô ấy cũng mới phát hiện hơn một tháng thôi!"

"Tôi cũng chưa nói gì mà, cậu kích động thế làm gì?" Bold vẫn hút thuốc với bộ dạng bất cần.

"Chắc vợ cậu ngoại tình với thằng khác nên cậu bất bình chứ gì?" Henneck bảo.

"Này!" Bold có phần giận dữ.

"Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa!" Thượng úy thấy chuyện phát triển không ổn, bèn quát bảo hai người họ ngừng lại.

Thẩm Vân Cương ngồi một bên im lặng lắng nghe, không ói gì. List cũng lặng lẽ nhìn đống lửa, không biết đang nghĩ điều chi.

Sau nửa đêm, hỏa lực quân địch càng mạnh hơn, hai bên lại bắt đầu chiến đấu kịch liệt. Vất vả lắm bọn họ mới tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch, nhưng lúc đám bọn họ đang dọn dẹp chiến trường, không biết có một viên đạn đánh lén từ đâu ra găm vào trong bụng của Henneck.

"Không, Henneck!" List và Bold cùng chạy đến. Henneck đang đè lại miệng viết thương trên bụng. Thẩm Vân Cương cũng chạy nhanh qua theo, nhìn thấy vết thương của anh ta, cô liếc một cái là biết không cứu được nữa.

Bold nhìn mắt anh ta, la to: "Henneck! Tỉnh táo chút đi! Vợ cậu còn đang đợi cậu về đấy!"

Thượng úy đã chạy đến nói: "Đi nhanh, phía sau có quân địch truy đuổi!"

Henneck vẫn chưa tắt thở, Bold đỡ anh ta dậy, gian nan đi lên trước. Thượng úy nói: "Buông cậu ta ra đi, không cứu được nữa!"

"Nhưng cậu ấy vẫn chưa tắt thở!" Tiếng Bold gào lên đã bắt đầu lẫn chút nức nở: "Vì sao trước đó tôi còn chọc giận cậu ấy, vì sao tôi lại chọc cậu ấy chứ..."

Henneck với hơi thở đã mỏng manh ghé vào tai anh ta, nói đứt quãng: "Bold, người bạn tốt nhất của tôi... Giúp tôi... chăm chóc... tốt... Li... na."

Bold hét to: "Tự cậu chăm sóc đi, không được chết!"

Henneck trả lời: "Tôi... không được nữa. Cậu buông ra đi... tôi... mau đi... đi đi..."

"Không, tôi từ chối!"

"Đứa nhỏ... tên là..."

"Tên là gì?"

Henneck đã không nói ra lời nữa. Anh ta cố hết sức đưa tay lấy một phong thư ra khỏi túi, mặt trái của nó có viết hai cái tên, một của nam và một của nữ: "Giúp... giúp tôi... gửi đi."

"Tôi đồng ý tôi đồng ý với cậu!" Bolde nói xong, Henneck đã rủ đầu xuống, không còn lên tiếng nữa.

"Bold, mau thả cậu ra ra!" Thượng úy sốt ruột nói: "Nếu không chính cậu cũng không chạy được!"

Bold cắt lấy nửa bảng tên của Henneck, bỏ vào trong túi cùng với phong thư, sau đó quay đầu đi mà không ngoảnh lại nữa.

Henneck đã ở lại nơi đó, cuối cùng cũng không về được quê hương, càng không được nhìn thấy đứa con chưa chào đời của mình.

Về phần Lina đang yên tâm dưỡng thai ở Potsdam, cô ấy đang tự đánh đàn cho đứa bé trong bụng nghe, thì bỗng như nghe được tiếng của Henneck đang gọi tên mình. Tay cô ấy run lên, bản nhạc trượt một nốt, vì thế cô bèn ngừng lại vuốt đứa bé trong bụng mình một cái, cưởi bảo: "Cục cưng à, mẹ nghĩ cha con cũng nghe được rồi đấy."

Sau khi vén lọn tóc vàng của mình ra sau vành tai, cô ấy đứng dựng, nhìn ra thời tiết đang lạnh xuống bên ngoài, chậm ra đi qua chuẩn bị đóng cửa sổ.

Đầu ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ của cô nhiễm phải một hạt mưa. Trong lòng Lina thấy bất an, nhưng cô lại lập tức lắc đầu, bỏ suy nghĩ không tốt ấy đi, cho là mình đang mang thai nên mẫn cảm.

"Cục cưng à, con có nhớ cha không?" Đôi tay Lina nắm hạt mưa vào lòng bàn tay, bỗng cảm thấy muốn rơi lệ.

"Em nhớ anh lắm... Henneck."

Sel: Làm truyện hay coi phim hay gì đó liên quan chiến tranh Sel lúc nào cũng sợ hết mọi người :( sợ thấy cái chết và chia ly, dù nó là không thể tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro