chương 3.2: bản phác thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là lớp trưởng lớp phác thảo của tớ."

Cô đi qua hỏi người kia, "Làm sao thế, tìm tớ có chuyện gì sao?"

Nếu như cô nhớ không lầm thì người này là ở học viện Lý, chính là nơi tỉ lệ nam nữ mất cân đối một cách trầm trọng, mỗi ngày đều phải học công thức, nếu không thì chính là đi làm thí nghiệm.

Phỏng chừng hắn chưa từng bị nhiều sinh viên nữ vây quanh như vậy, bối rối thật lâu mới nói được,

"Bài tập tuần trước phải giao rồi, chỉ có cậu không có đi học nên tớ đến...thu bài tập."

Cô hoàn toàn đã quên. Cái gì mà được cái này thì mất cái khác chính là đây sao? Hoàn toàn đúng.

Đồng Ngôn lập tức cảm thấy ngượng ngùng, "Tôi lại quên chưa vẽ nữa rồi, đêm nay tôi đưa qua cho cậu được không? Cậu gọi là..."

Thật sự là buồn mà, ngay cả người tiêu biểu cho lớp học tự chọn này cũng không biết tên.

Người nam sinh kia so với cô còn ngượng ngùng hơn, "Thẩm Hành."

Đồng Ngôn liếc mắt nhìn Trầm Diêu, người ta là anh em với cậu kìa.

"Không cần đưa đến ký túc xá của tớ đâu, như vậy đi, đêm nay hẹn 8h ở bên cạnh thư viện, chính là hồ Tư Nguyên."

Thẩm Hành do dự một chút, cuối cùng tìm được một địa điểm bắt mắt khác,

"Quên đi, vẫn là cậu đợi tớ ở chỗ quốc kỳ đi, không gặp không về."

Đồng Ngôn còn đứng đó ngẩn người, cũng chưa có trả lời nhưng người nọ đã trực tiếp đi mất. Không kịp gọi lại cũng không có số điện thoại của hắn...

lần này xong rồi, chẳng lẽ thật sự phải đi tới nơi bắt mắt đó để giao bài tập hay sao?

Trầm Diêu vui sướng khi có người gặp họa, đi tới vỗ vỗ bả vai của cô,

"Tớ nói này, Vô Kỵ ca ca người ta trêu chọc đều là những nhân vật mỹ nữ đương đại nổi tiếng, cậu làm thế nào mà còn trêu chọc đến tận hoa đào nát thế hả,

cái này rất tuyệt đây, không chủ động đến dưới ký túc xá đón cậu thì thôi lại còn hẹn gặp dưới cột cờ nữa.

Còn có, có lý do chuối như vậy sao? Thời đại này mà còn có những vị cán bộ lớp tích cực như vậy sao? Bông hoa đào này quả thật không tầm thường."

Bị Trầm Diêu nói như vậy, Đồng Ngôn cười không nổi. Nhưng mà bài tập nhất định phải giao, đây chính là thành tích của nửa học kỳ này.

Kết quả là ba nữ sinh phòng ký túc xa của Đồng Ngôn phấn khởi dị thường, nhất định phải ầm thầm rình núp để xem cô làm thế nào mà đứng bên hồ Tư Nguyên vĩ đại kia để giao bài tập.

Đồng Ngôn ngăn không được, chỉ có thể kiên trừ đứng ở con đường rợp bóng cây bên hồ, nhìn về phía cột cờ ở phía xa, chờ cậu bạn tên Thẩm Hành kia đến rồi sẽ đi qua.

Cô nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đang giả bộ ngồi trên chiếc ghế dài gần đó đọc sách, thật là bất đắc dĩ.

Cô cúi đầu, nhìn hoa xen lẫn cỏ dại mọc tươi tốt trong bồn, sau đó liền nhìn thấy chân của hai người đi qua trước mặt mình, dựa theo mẫu dày thì chính là một nam một nữ, nhưng mà làm sao lại dừng lại rồi?

Nơi này không thích hợp để nói chuyện, không phải sao? Trăm ngàn đừng kiss, không phát hiện là có một người sống đang ở đây sao...

Đúng là trong lúc đang suy nghĩ ngổn ngang thì đôi giày cao gót bước tới gần cô,

"Đồng Ngôn?" Giọng nói này cô đã nghe trong suốt bốn học kỳ, là nữ thần ác mộng.

Khi cô ngẩng đầu lên, cả ba người đều trừng to mắt, đều choáng váng.

Phía sau nữ thần ác mộng, Cố Bình Sinh đang đứng cách cô hai bước chân, là một Cố Bình Sinh nghe nói chưa bao giờ ở lại trong học viện, một tuần chỉ đến dạy có ba buổi.

Ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt ngũ quan chỉnh tề của anh rất rõ ràng, ánh mắt đen nháy như vậy,...

Quả nhiên là mỹ nhân sát, sát cả nữ thần ác mộng..

"Môn vật lý em đã xem tới đâu rồi?" Bệnh nghề nghiệp của nữ thần ác mộng Triệu Nhân bất ngờ nổi lên mà hỏi chuyện với Đồng Ngôn.

"Vừa mới bắt đầu thôi ạ..." Cô nói thực trái với lương tâm.

Triệu Nhân khi nhắc tới vật lý thì lập tức cười thật dịu dàng, giọng nói bắt đầu nhỏ nhẹ mà nói về nguyên nhân vì sao cô phải thi lại vật lý tới 4 lần.

Không biết vì sao, Đồng Ngôn nghe vào lại không được tự nhiên. Đang lúc cô muốn tìm cớ chạy trốn thì Cố Bình Sinh đã bước tới,

"Vẽ phác thảo sao?" Giấy học vẽ rất dễ để nhận ra.

Cô gật đầu, Cố Bình Sinh cười cười, cúi đầu nhìn cô, "Đưa tôi xem."

Đồng Ngôn đưa cho anh, chỉ là một phác thảo vật thể vô cùng đơn giản mà thôi.

Anh cởi bỏ giây buộc, mở bản phác thảo ra, nhìn vài lần, "Hình như thấu thị có chút vấn đề, em có mang bút không?"

Đồng Ngôn sửng sốt một chút, "có ạ."

(Thấu thị : kiểu biểu hiện không gian lập thể)

Cô lấy hộp bút từ trong chiếc túi xách đem theo, lấy ra bút chì cùng cục tẩy rồi đưa cho anh.

Anh nhận lấy, rồi xóa một vào chỗ, ngón út hơi cong lại nhẹ nhàng phủi đi những lớp vụn nhỏ, bắt đầu giúp cô... sửa bài tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro