chương 4: chuyện ma tại sảnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thầy Cố, kỳ thật…” Đồng Ngôn bị ba con nhóc ở cách xa kia nhìn chằm chằm, khó có thể chống đỡ.

Cố Bình Sinh không có biểu cảm gì, vẫn là không thể nghe thấy được…

không đúng, xác thực là không nghe thấy được.

Đúng lúc đó, Triệu Nhân cũng huých vào tay của anh, anh ngẩng đầu nhìn người bạn của mình, Triệu Nhân cười cười nói,

“Làm sao lại có người thiên vị học trò như cậu cơ chứ?”

Cố Bình Sinh vẫn chưa phát giác có cái gì đó không ổn,

“Tôi vẫn luôn bất công, lúc trước học nghiên cứu sinh hướng dẫn sinh viên chưa tốt nghiệp cũng như thế này.”

Đồng Ngôn dời tầm mắt, nhìn dòng người tan học đang đi ra từ những dãy học viện khác gần đó.

Những lớp tan học vào giờ này nhất định không phải học tư tưởng của bác Mao thì cũng là của bác Mac.

Quả nhiên hai nam sinh đi qua vẫn còn cầm trong tay quốc “Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông”….

Cô nhìn chằm chằm vào hai người nam sinh kia, nhìn một cách chăm chú, để cho chính mình có thể thành công mà phân tâm đi một chút.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy người đứng dưới quốc kỳ, lập tức cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.

Cô đã quên mất bạn lớp trưởng lớp phác thảo này. Kết quả tự nhiên chính là Triệu Nhân nhìn thấy học trò của mình thì rất kinh ngạc,

lớp trưởng Thẩm nhìn đến nữ thần của viện mình thì lại không thể nói gì.

Đông Ngôn nhìn lại một lần nữa bản phác thảo cô mới đưa cho Cố Bình Sinh, rất vui mừng khi phát hiện ra nếu chỉ xét về tố chất tâm lý thì học viện luật toàn thắng…

Đồng Ngôn nhận lại bài tập phác thảo của mình, rồi quay lại đưa ngay cho Thẩm Hành, “Bài tập của tớ, gửi cậu.”

Triệu Nhân lúc này mới hiểu được học sinh của mình tới đây để làm gì thì cười nói,

“Thẩm Hành, học kỳ này em còn chọn môn phác họa sao? Cô nhớ rõ học kỳ sau em sẽ đi LonDon trao đổi 2 năm, có lẽ không cần phải học môn học tự chọn này chứ?”

Cô giáo Triệu chỉ cần một câu đã nói toạc ra thiên cơ của ai đó. Bạn học Thẩm nào đó rõ ràng so với Đồng Ngôn còn bối rối hơn, còn Đồng Ngôn thì vẫn thật cẩn thận nhìn vào mắt Cố Bình Sinh.

Cũng may những lời Triệu Nhân nói với bạn học Thẩm, anh giống như không có phát hiện ra được.

“Thầy Cố, em còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo thầy.” Cô quyết định tiên hạ thủ vi cường

Cố Bình Sinh ừ một tiếng, gật đầu với Triệu Nhân ý nói, “Tôi đi trước, có chuyện gì thì gửi mail cho tôi.”

Đồng Ngôn kỳ thật thầm nghĩ không cho anh cùng với bạn nam sinh kia nói cái gì, hai người vừa rời đi thì cô lại không biết muốn nói cái gì.

Cố Bình Sinh cũng không nóng nảy, chỉ cùng cô đi dọc trên con đường rợp bóng râm bên hồ.

Bên hồ có ba khu giảng đường lớn, thượng viện, trung viện và hạ viện.

Phòng học ở thượng viện chủ yếu là phòng học bậc thang, lớn mà rộng rãi,

tuy rằng phòng đều mở ra nhưng toàn bộ mọi người đều biết thừa nhận thượng viện chính là nơi hẹn hò của những đôi yêu nhau, không ai ở lại chỗ này trễ một chút để tự học cả…

cho nên đừng nhìn vào toàn bộ giảng đường tối như mực kia vào buổi tối, chỗ tối đó hoạt sắc sinh hương (hương sắc cuộc đời) cũng không ít.

Mà Cố Bình Sinh lại đang đi vào đại sảnh của thượng viện. Cô rất muốn giữ chặt anh lại, nhưng vì lý do gì thì lại thật sự khó có thể mở miệng.

Đúng lúc cô đang cố gắng tìm một lý do đễ giữ chân anh lại thì Cố Bình Sinh đã tiến đến nơi chỗ bán nước tự động, từ trên người lấy ra vài đồng xu.

Sau vài tiếng đinh đinh là hai lon nước ướp lạnh lăn ra. Anh quay trở lại đưa cho một lon, mới cười hỏi,

“Em muốn hỏi vấn đề gì?” “Cái kia…phân tích án lệ , bài kiểm tra về phân tích án lệ hôm nay.” Đồng Ngôn cố gắng cười.

“Tôi đã xem qua một chút, bài kiểm tra của em làm tốt lắm.” Cố Bình Sinh trả lời ít mà ý nhiều.

Đồng Ngồn thoáng nhìn thấy bóng người ở phía bên dãy phòng học bên phải, cảm thấy thật buồn bực.

“Thầy Cố, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi?”

Cố Bình Sinh buồn cười nhìn cô, “Làm sao vậy? Nơi này có vấn đề gì sao?”

Đương nhiên là có vấn đề.

Hơn nữa hôm nay Cố Bình Sinh chỉ mặc một quần cộc thể thao màu đen, áo tay ngắn cùng với đôi dép lê dưới chân, đây chính là bộ dạng của một sinh viên chứ không phải của một giáo viên.

Nhưng có vẻ có thể làm cho người ta liếc mắt một cái mà nhớ kỹ, hơn nữa còn khiến người ta muốn quay đầu nhìn sinh viên này thêm một lần nữa…

Đồng Ngôn lại nhìn lại chính bản thân mình, vì sao ngày hôm nay cô lại mặc chiếc váy liền màu trắng này chứ, lại còn rất ngắn nữa.

Nhìn vào giống như đến đây làm chuyện xấu vậy… Cô trầm mặc ba giây, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tìm được cớ rồi,

“Thầy chưa từng nghe qua chuyện xưa cũ về ma quỷ ở nơi này sao? Được lưu truyền từ lâu lắm rồi.”

Cô thấy Cố Bình Sinh dường như có hứng thú, tiếp tục nói ,

“Thầy Cố đã đến đây dạy được ba tuần, thấy có để ý thấy đèn ở tầng trệt của thượng viện này chưa bao giờ được bật sáng hay không?

Kỳ thật nơi này… đã từng có người chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro