Chap 2: Họp lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, sau khi đi ăn cùng Mạc Cảnh, anh lái xe đưa tôi về nhà.
Đứng dưới lầu, anh nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói anh tràn ngập yêu thương: " Diệp Lăng, ngày mai là thứ bảy, em muốn đi leo núi không?"
"Ngày mai em đi họp lớp. Để tuần sau nhé anh!" Tôi mỉm cười
Anh nhìn tôi, môi anh mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh chỉ dịu dàng xoa đầu tôi và nói khẽ: " Ngày mai về nhớ gọi điện cho anh nhé!"
Tôi mở laptop rồi làm việc đến tận sáng mới hoàn thành bản kế hoạch phải nộp vào sáng chủ nhật.
Tôi làm vậy chỉ vì muốn tham gia buổi gặp mặt của bạn bè thời cấp 3 thôi sao? Tôi miễn cưỡng thả người lên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh dậy đã là mười một giờ, tôi chăm chú nhìn vào cô gái tóc dài gầy gò trong gương. Cô gái có một đôi lông mày đẹp đẽ, đôi môi đỏ tươi, trang nhẹ nhàng, trông trẻ trung nhưng cũng không kém sự trưởng thành trên khuôn mặt.
Nhưng dù thế nào, tôi cũng không thể quay lại quãng thời gian là một học sinh cấp 3 nữa rồi.
Tôi cảm thấy đau xót, trong lòng lại nổi lên một sự chờ mong khó đè nén. Mấy năm rồi, không biết lần này tôi có được gặp anh không?
Lạc Minh Hạo....
Vì một số lí do nên Nguyệt không đến đón tôi được. Tôi bước vào quán ăn đã hẹn trước. Đa số các bạn học mà mấy năm rồi không gặp đều khen tôi chín chắc và xinh đẹp hơn rất nhiều. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại. Trong phút giây lơ đãng, tim tôi bỗng đập mạnh. Tôi thấy anh đang ngồi ở một góc sofa, bên dưới đôi mày kiếm là đôi mắt đen láy ẩn hiện ý cười ôn hoà. Có điều vẻ mặt này của anh chỉ dành khi nói chuyện với bạn thân. Anh không nhìn tôi nhưng tôi biết anh thấy tôi đi vào đây.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bên cạnh anh không có phụ nữ. Anh không dẫn cô ấy đến đây. Những giây ngắn ngủi, niềm tin và hoang mang dâng trào trong lòng tôi.
Anh vẫn như trước đây. Ngay cả cách ăn mặc anh cũng giống hệt 3 năm trước. Anh vận áo thun xanh nhạt với quần bò bạc màu trẻ trung và nhã nhặn.
Tôi chua xót, thầm mắng chính mình: Diệp Lăng, rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế? Mày đã có bạn trai rồi! Anh ấy cũng có bạn gái rồi! Hai người hoàn toàn không có khả năng! Một chút cũng không!
Nhưng sự chờ mong, vui mừng và đau khổ vẫn rõ ràng và sâu đậm như mỗi lần tôi hồi tưởng lại chuyện cũ suốt 3 năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro