Chap 3: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Diệp Lăng!" Ánh Nguyệt đang ngồi thì phát hiện ra tôi. Cô nàng duyên dáng bước lại chỗ tôi, vừa cười vừa nói,"Tớ cứ tưởng cậu bận không đến được! Tới đây nào, để tớ hôn một cái!" Nói xong, đôi môi đỏ bừng của cô nàng hôn lên má tôi một cái chụt.
Hành động hào phóng này của cô nàng xảy ra như cơm bữa, nhưng nó vẫn khiến các bạn khác bật cười nhìn chúng tôi chăm chú. Tôi nở một nụ cười gượng gạo. Ánh Nguyệt kéo tôi ngồi xuống. Tôi mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn tôi chăm chú. Tôi ngồi vào chỗ của mình, lén đưa mắt nhìn sang anh, tôi thấy anh vẫn bình thản trò chuyện với bạn bè.
Tôi chợt nhớ trước đây, Ánh Nguyệt nói làm da của tôi rất đẹp. Vì vậy cô nàng hay đùa cợt và đòi hôn tôi, nhưng lần nào anh cũng nổi giận đùng đùng kéo tôi ra sau, không cho Ánh Nguyệt hôn. Tuy mỗi lần Ánh Nguyệt đều kháng nghị nhưng tôi rất thích sự chiếm hữu đáng yêu của anh.......
Tôi không kìm được ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của anh. Ánh mắt lúc anh nói chuyện với người khác dịu dàng, phảng phất như nói chuyện gì đó rất vui. Tôi ép mình khống chế cảm xúc. Diệp Lăng, không được nghĩ ngợi lung tung nữa!
Người này từng bị mày vứt bỏ trước đây, từng bị mày tổn thương. Anh đã tìm được một cô gái xinh xắn dịu dàng để yêu thương suốt ba năm qua.
Cả đời này, anh sẽ không yêu mày nữa, không thuộc về mày nữa...
Tôi vốc nước lên mặt mình, lớp phấn son trôi đi để lại một cô gái có khuôn mặt sáng, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng say hiện ra trong gương.
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt đè nén cảm giác say rượu và tâm trạng tồi tệ, nhưng trong mắt tôi lại ẩn hiện ánh lệ. Tôi chợt nhìn thấy một bóng người cao ngất đứng chắn ở lối đi nhỏ hẹp.
Người đó dựa vào vách tường, trên tat kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt người đó vừa cô đơn, vừa bị thương. Người đó đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.
Xung quanh tôi mọi thứ đều im lặng đến lạ thường. Hết thảy mọi âm thanh ồn ào đều biến mất, đến cả ánh đèn cũng mờ nhạt đi. Tôi chỉ còn thấy bóng dáng cô đơn của anh ở trước mắt tôi. Tôi cảm thấy khoảnh khắc này như trở thành vĩnh hằng.
Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Lòng tôi bỗng quặn đau. Bạn gái anh không quan tâm anh sao? Chính tôi còn không cho Mạc Cảnh hút thuốc cơ mà.
Tôi chậm rãi bước lại chỗ anh. Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen ngòm của anh cũng hừng hực men say. Tôi biết anh khôn uống được rượu. Tửu lượng của anh không tốt hơn tôi là mấy. Tôi nhớ đêm giáng sinh của năm lớp 11, tôi và anh cùng nhau đi ăn lẩu. Sau đó cả hai chúng tôi đều say tuý luý. May có mấy người bạn cùng lớp đưa chúng tôi về. Kể từ lần đó, đôi tình nhân chuyên vật lý càng nổi tiếng, bởi vì chúng tôi say ngay ly đầu tiên.
"Anh... Với bạn gái anh khoẻ không?" Tôi nghĩ mình say thật rồi. Bạn gái cũ lại đi hỏi thăm bạn gái mới thì khác nào đang cố tình dò hỏi anh.
Anh mơr mắt, ném tàn thuốc vào thùng rác, giọng nói trầm ấm bên tai của anh vang, " Vẫn vậy." Anh chăm chú nhìn tôi, "Còn bọn em?"
"Bọn em tàm tạm." Anh muốn hỏi về Mạc Cảnh? Anh biết Mạc Cảnh! Nếu người như anh còn biết, vậy hẳn mọi người đều biết Mạc Cảnh.
Ánh mắt anh ảm đạm, anh không nói thêm câu nào với tôi.
"Em về chỗ trước đây!" Tôi cúu gằm mặt, bước nhanh qua người anh.
Lần này, anh không cảm tôi. Anh lại châm thêm một điếu thuốc khác.
"Anh hút ít thôi." Tôi xoay người nói với anh.
Anh ngây ra vài giây, vẻ mặt anh phức tạp vừa như châm chọc vừa như tự giễu chính mình," Việc này không lên quan đến em, đúng không?"
Lời nói của anh làm tôi tổn thương nhưng nó hoàn toàn hợp lí. Tôi nhéch miệng cười, "Ừ."
Tôi cụp mi, cố gắng kiềm chế nước mắt. Tôi ngoảnh người đi về phòng với một nụ cười cay đắng.
Diệp Lăng, mày đã biết mọi việc sẽ thế này. Mày còn chờ mong điều gì? Chờ anh đứng chắn trước mặt mày giống ba năm trước? Hay chờ anh khóc với mày giống ba năm trước?
_________________
Xin lỗi ae vì tôi đăng hơi muộn. Nhưng dài vch ấn đau tay v~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro