Chương 15: Quyết đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, gió lạnh thổi khắp ngõ ngách, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, tạo thành ba cái bóng dài trước cửa Mạnh gia. Tuy vẻ mặt của Hàn Minh và Trình Thiên trông có vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn phảng phất chút căng thẳng. Cố Đông Hoa ôm thanh kiếm của mình nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Minh.

- Sư phụ, người nghĩ đêm nay kẻ đó có đến không?

- Chúng ta cứ tiếp tục án binh bất động, sớm muộn gì thì hung thủ cũng phải xuất hiện.

- Sư huynh nói phải. Hơn nữa y cũng đã gửi huyết thư cảnh cáo chúng ta, như vậy nếu chúng ta vẫn tiếp tục nhúng tay vào, y chắc chắn sẽ xuất đầu lộ diện.

Cố Đông Hoa đang định nói gì đó thì chợt nghe một giọng nói khác lạ vang lên.

- Lão già đoán đúng rồi đấy. Không hổ danh là Thanh Phong phái. Hôm nay đích thân Hàn chưởng môn đến đây để truy bắt ta, ta thật sự cảm thấy rất vinh hạnh. Tuy giang hồ kính sợ uy danh của Hàn chưởng môn, nhưng ta đây lại không để vào mắt.

Hàn Minh nghe những lời của tên đó, tức giận đến đỏ mặt tía tai.

- Có giỏi thì xuất đầu lộ diện mà đánh với ta một trận. Đừng có trốn ở một góc mà xuất khẩu cuồng ngôn!

- Không phải ta đã xuất hiện rồi sao?

Ba người theo hướng tiếng nói phát ra, đồng loạt nhìn lên trên mái nhà. Một nam tử thân mặc huyết y đang đứng nhìn xuống. Mái tóc dài bay phất phơ trong gió, khuôn mặt y không thể thấy rõ, chỉ có đôi mắt lấp lánh như sao.

Cố Đông Hoa trông thấy y, hắn trợn tròn mắt. Không sai, chính là người này, người hắn đã thấy trong giấc mơ lần trước. Thân mặc huyết y, còn có... Ánh mắt hắn vừa vặn quét qua cây sáo ngọc đỏ thẫm bên hông nam tử.

- Hàn chưởng môn uy danh thiên hạ không ngờ cũng chỉ là hữu danh vô thực. Cái gì mà tinh thần thượng võ? Không phải chỉ là cậy đông hiếp yếu hay sao?

Hàn Minh tức giận nhưng lão không biểu lộ ra bên ngoài. Lão đã biết sẽ xảy ra chuyện này, nhưng không ngờ miệng lưỡi của kẻ này lại giảo hoạt như thế. Nếu như ba người cùng hợp lực để so đấu với tên đó thì dù có thắng cũng không vẻ vang gì, hơn nữa còn bị chỉ trích. Lão đang không biết quyết định ra sao thì kẻ đó lại tiếp tục lên tiếng.

- Tuy nhiên dù cả ba người cùng hợp lực thì cũng không thể uy hiếp được ta. Thế nên tất cả cùng lên đi!

Vừa dứt câu nói, một bóng người áo xám bay vút lên mái nhà, thanh kiếm đã tuốt vỏ sáng loáng dưới ánh trăng.

- Trình sư đệ cẩn thận. Hắn không dễ đối phó đâu!

Trình Thiên nhàn nhạt trả lời:

- Sư huynh không cần phải lo lắng. Ta tự biết lượng sức mình.

Nam tử áo đỏ bỗng chốc phá lên cười. Sắc mặt Trình Thiên đen lại.

- Ngươi cười cái gì?

- Ngươi nói ngươi biết tự lượng sức mình? Ngươi còn chưa xứng là đối thủ của ta. Với lại ta không có hứng thú đấu với ngươi. Người mà ta muốn so đấu là tên này!

Y chỉ về phía Cố Đông Hoa. Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng đã cầm chắc thanh kiếm trong tay. Hàn Minh đứng bên cạnh hét lớn:

- Muốn đụng đến đệ tử ta? Đừng có mơ!

Trình Thiên nhanh chóng ra chiêu, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm lóe lên. Chỉ nghe một tiếng "choang", lưỡi kiếm đã bị cản lại. Nam tử áo đỏ dùng một cây sáo đỏ thẫm chặn lại đòn tấn công, lại dùng lực hất văng lưỡi kiếm ra xa. Trình Thiên chỉ thấy cánh tay tê rần.

Hắn có chút hốt hoảng, bản thân hắn cũng không phải là hạng tôm tép chỉ thích dùng miệng để uy danh. Từ trước đến giờ hắn tự nghĩ rằng mình chỉ thua kém Hàn Minh, trên đời ít ai địch lại. Không ngờ hôm nay lại phải yếu thế trước một người trẻ tuổi.

Trình Thiên còn chưa kịp định thần lại đã thấy từ trong thân sáo bay ra vài cây ngân châm. Hắn biết những cây ngân châm này không phải tầm thường vội nhảy qua một bên né tránh, chỉ thấy một bóng dáng vụt đến, dùng kiếm gạt ngang những cây ngân châm kia.

- Sư huynh!

Hàn Minh nhìn chằm chằm vào tên nam tử trước mặt, thần sắc nghiêm trọng.

- Đạo hữu từ nơi nào đến? Tại sao lại tàn sát người vô cớ?

Nam tử nghe thấy lời nói của Hàn Minh, cười lạnh.

- Nực cười. Ta giết người vô cớ khi nào? Có thù tất báo, đó không phải chuyện hiển nhiên sao?

- Thế thì những hài tử kia có gì thù oán với ngươi? Tại sao ngay cả đứa bé cũng không tha?

- Ai thiếu ta, ta đòi lại gấp mười. Không nói nhiều, lão già này có muốn đánh thì xông vào. Ta không rảnh để nói chuyện phiếm với các ngươi.

Hai người xông vào nhau, thân pháp của cả hai đều nhanh nhẹn. Cố Đông Hoa đứng phía dưới chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau và ánh sáng chớp nhoáng, thân ảnh của nam tử áo đỏ và Hàn Minh đan xen ẩn hiện.

Trình Thiên cũng định xông tới, nhưng hắn chợt thấy đau nhói dưới đùi, chỉ thấy một cây ngân châm đã xuyên qua lớp vải ghim vào da thịt hắn. Từ chỗ bị đâm, một cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc lan ra khiến Trình Thiên cảm thấy cả người tê dại.

Hàn Minh đang chiến đấu thì thấy Trình Thiên sắp ngã xuống khỏi mái nhà liền đâm vài kiếm để nam tử tránh né rồi nhảy qua cứu Trình Thiên. Nam tử ném một cây ngân châm về phía Hàn Minh, lão dùng kiếm gạt ngang, lại phát hiện một cây ngân châm khác đang ghim ở tay mình. Phút chốc, toàn thân lão tê dại. Hàn Minh biết ngân châm có độc nên cố vận nội công để bài trừ, nhưng chỉ thấy sức lực của bản thân từ từ trôi đi.

Cố Đông Hoa nhanh chóng phi thân lên đỡ lấy Hàn Minh và Trình Thiên, đặt hai lão ngồi trên mái nhà. Hắn nhìn về phía nam tử áo đỏ, chỉ nghe thấy một giọng nói đầy châm biếm.

- Đừng cố vận công nữa. Càng vận công chất độc sẽ thâm nhập càng nhanh.

Hàn Minh nghiến răng, ánh mắt giận dữ.

- Tên hèn hạ! Có giỏi thì giải độc cho chúng ta, đấu một trận công bằng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro