Chương 16: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử áo đỏ gằn từng chữ.

- Nhưng bây giờ ta không có hứng thú chơi với hai lão già các người nữa. Ta muốn đem đồ đệ thân yêu của ngươi đi, Hàn chưởng môn chắc không có ý kiến chứ?

Từ nãy đến giờ Cố Đông Hoa vẫn luôn quan sát trận chiến. Mắt thấy tình hình bất lợi mà biện pháp giải quyết thì vẫn chưa có, bây giờ nghe kẻ đó nói thế, hắn vội hỏi:

- Nếu ta đi với ngươi, ngươi phải giải độc cho sư phụ và sư thúc của ta!

- Được thôi! Hai lão già này không đáng để ta bận tâm.

Hàn Minh nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, cố nén đau mà kêu lên:

- Đông Hoa, con không được đi theo y. Y sẽ không tha cho con đâu!

- Sư phụ, trước hết phải để y giải độc cho cả hai người đã. Hơn nữa dường như y chỉ muốn nhắm vào ta, ta không thể để liên lụy đến người và sư thúc được.

Cố Đông Hoa quay sang nam tử, hắn nói:

- Ngươi mau đưa thuốc giải ra đây. Ta lấy danh dự của đại đệ tử Thanh Phong Phái ra để cam kết sẽ đi theo ngươi, điều kiện là thuốc giải có hiệu quả.

Nam tử ném một bình dược xuống, Cố Đông Hoa lấy ra hai viên cho Hàn Minh và Trình Thiên.

- Thuốc này thật sự hiệu quả chứ? Đây sẽ không phải lại là thuốc độc đi.

- Nửa canh giờ sau độc sẽ được giải. Nếu muốn giết các người thì ta cũng không cần phải dùng cách như vậy.

- Ta muốn ngươi uống trước một viên để chứng minh.

- Phiền phức.

Sau khi chứng khiến nam tử áo đỏ bỏ viên thuốc vào miệng và nhai nuốt, Cố Đông Hoa mới quay sang hai người đang trúng độc.

Hắn cầm một viên thuốc nhét vào miệng Trình Thiên, người lúc này đã gần như hôn mê, lại đưa một viên đến bên miệng Hàn Minh. Hàn Minh cố chấp không uống.

- Ta không uống. Con lại đi tin tưởng tên này hay sao?

Cố Đông Hoa cũng lấy ra một viên khác và nhai nuốt. Vị đắng chát lan tỏa trong miệng hắn.

- Hiện tại cũng không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tính mạng của người sẽ gặp nguy hiểm. Ta và tên kia đều đã uống, cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Hàn Minh không cam tâm mà nuốt viên thuốc. Lão cất giọng nói khàn khàn.

- Con thật sự muốn đi với tên kia sao? Con có thể bỏ mặc chúng ta và chạy trốn.

- Sư phụ, làm người phải biết giữ chữ tín. Đó là những gì người đã dạy ta, ta không dám trái lời.

Cố Đông Hoa quay sang nam tử.

- Được rồi. Bây giờ ta đi với ngươi.

Nam tử nắm lấy tay áo Cố Đông Hoa, thi triển khinh công kéo hắn đi xa. Hàn Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn theo mà không làm được gì.

Nửa canh giờ sau, độc của Hàn Minh và Trình Thiên đã được giải. Hàn Minh đỡ Trình Thiên, lảo đảo rời khỏi Mạnh gia.

- Bây giờ ngươi đã yên tâm rồi chứ?

- Đa tạ ngươi đã giữ lời hứa.

Cố Đông Hoa nhìn theo bóng dáng Hàn Minh và Trình Thiên càng lúc càng đi xa, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Lúc này, nam tử áo đỏ lại kéo lấy tay áo hắn, thi triển khinh công rời khỏi.

Đến một nơi khác, nam tử dừng lại. Cố Đông Hoa không kiên nhẫn hỏi:

- Ngươi đưa ta đến đây để làm gì?

Nam tử xoay người lại đối diện với hắn. Trên môi y thoáng ý cười.

- Vừa mới gặp nhau vài ngày trước, ngươi đã quên ta rồi sao?

Cố Đông Hoa cố gắng nhớ xem mình đã gặp y ở đâu. Trong trí óc của hắn thoáng qua hình ảnh một người, nhưng hắn không dám tin tưởng.

- Dường như ngươi có điểm giống với...

Lúc này khuôn mặt của nam tử được ánh trăng chiếu rọi, trở nên rõ ràng. Cố Đông Hoa kinh hãi kêu lên:

- Ngươi thật sự rất giống với Ân cô nương.

- Chỉ là giống thôi sao?

- Nhưng ngươi là nam tử...

Nói đến đây hắn mới chợt nhớ rằng Ân Ngọc Tú chưa bao giờ mở miệng nói một lời nào, trên cổ nàng lúc nào cũng buộc một chiếc khăn nhỏ. Hơn nữa lại còn có cây sáo này, và Họa Thủy khúc.

- Vậy là ngươi cải trang thành nữ?

- Không sai. Ân Ngọc Tú chẳng qua chỉ là một cái thân phận giả mà thôi. Tên của ta là Mạc Vân, người duy nhất còn sống sót của Mạc gia.

- Còn sống? Không lẽ ngươi là...

Sắc mặt Mạc Vân âm trầm.

- Như những gì ngươi đã thấy trong mơ. Ta biết ngươi luôn mơ thấy những giấc mơ đó.

Thì ra Mạc Vân chính là tiểu hài tử mà hắn đã thấy trong giấc mơ. Chẳng trách lúc mới gặp hắn có cảm giác y rất quen thuộc.

- Nhưng ngươi làm sao biết được những gì ta đã mơ thấy?

- Cố Đông Hoa, ngươi nhìn xem đây là gì?

Y giở bàn tay phải ra, ở giữa lòng bàn tay có một đóa hoa đỏ thắm, giống hệt như đóa hoa trong lòng bàn tay Cố Đông Hoa. Cố Đông Hoa trông thấy thì giật mình, vội mở bàn tay trái của mình ra. Đóa hoa bây giờ dường như lại nở thêm một chút.

- Ngươi cũng có ấn kí kì lạ này?

- Ta không biết tại sao ta và ngươi lại có cái ấn kí đáng ghét này. Do nó mà giữa chúng ta đã hình thành một sự liên kết nào đó. Không chỉ ngươi có thể mơ thấy ta, ngay cả ta cũng có thể mơ thấy ngươi.

Nói đến đây, Cố Đông Hoa cũng đã xâu chuỗi lại được các sự việc xảy ra với nhau.

- Kẻ đã diệt sát gia tộc ngươi hơn mười năm trước phải chăng là người Mạnh gia?

- Ngươi đoán không sai. Vì thế ta chỉ tiện tay giết một vài người Mạnh gia để trả lại những gì tên đó đã gây ra.

Cố Đông Hoa nghe Mạc Vân nói mà lạnh cả người. Y chỉ là tiện tay giết một vài người thôi sao? Diệt sát cả một gia tộc chỉ là tiện tay?

- Vậy tại sao ngươi không đi tìm kẻ đó mà trả thù, lại đi kéo những người vô tội vào?

Mạc Vân cười lạnh.

- Chỉ cần là người của Mạnh gia đều đáng chết như nhau. Ta muốn gã phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng khi chứng kiến người thân của mình chết ngay trước mắt.

- Ngươi nên dừng lại đi, đừng tiếp tục giết người nữa. Còn có nhiều cách khác để giải quyết, tại sao phải chọn cách cực đoan như thế?

Mạc Vân nắm lấy cổ tay Cố Đông Hoa, bóp mạnh. Tiếng xương gãy răng rắc mơ hồ vang lên. Y hét lên:

- Ngươi thì biết gì về ta chứ? Cái gì ngươi cũng không biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro