Chương 5: Tam Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy thì ta xin cáo từ, có dịp sẽ gặp lại!

- Đương nhiên rồi! Sẽ gặp lại sớm thôi!

Trần Thư cười thoải mái nhưng Cố Đông Hoa lại cảm thấy một trận rùng mình. Hắn vội vàng lên ngựa, thúc ngựa chạy nhanh. Sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã ướt mồ hôi.

Chuyến đi này tốn nhiều thời gian hơn dự kiến khiến hắn không khỏi than thầm. Chưa kể đến khó khăn trên đường, những cơn ác mộng hằng đêm khiến hắn rất mất sức. Cố Đông Hoa cố thúc ngựa chạy nhanh hơn để nhanh chóng về đến tông môn. Dọc đường đi, vô số khung cảnh đẹp đẽ hiện ra trước mắt khiến hắn không khỏi chạy chậm lại để thưởng thức. Thiếu niên thường ham của lạ, dù là đại hiệp như thế nào thì cũng chỉ là một thiếu niên.

Rời xa thành trấn đông đúc, cảnh thiên nhiên dần hiện ra trước mắt. Nhìn núi non hùng vĩ xung quanh, Cố Đông Hoa cảm thán.

- Quả thật không ra khỏi giếng nước làm sao biết được trời cao biển rộng.

Hắn giục ngựa đi tiếp, vừa đi vừa ngâm nga khúc hát.

"Độc thập bản thư bất như hành nhất lí..."
(Đọc mười quyển sách không bằng đi một dặm đường).

Ánh nắng chiều tà dần đọng lại dưới chân núi, Cố Đông Hoa cũng thả chậm bước chân. Phía bên kia sông, ánh trăng cũng dần dần hiện ra, hàng liễu bên hồ in bóng xuống mặt nước.

- Đã sắp tối rồi sao? Xem ra ta phải tìm một nơi để qua đêm.

Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy vùng này cây cối hoang vu, tìm mãi cũng không thấy khách điếm hay nhà dân để trọ lại. Cố Đông Hoa bắt đầu thấy hối hận.

- Lần trước khi ta đi ngang qua đây chỉ độ xế trưa, nếu như hôm nay ta cố gắng mà đi nhanh thì cũng đã qua được vùng này rồi.

Cực chẳng đã, hắn đành phải tìm một cái sơn động khô ráo, đi xung quanh kiếm ít củi khô rồi chất đống, đốt một đống lửa ngay cửa động. Sau đó, hắn buộc ngựa vào gốc cây gần đó, để thêm một ít cỏ mới hái. Xong xuôi tất cả, Cố Đông Hoa đặt tay nải xuống đất, dùng nó để gối đầu nằm lên. Sau khi thiếp đi chẳng được bao lâu, trong tai hắn dường nghe thấy tiếng la hét. Hắn cố mở mắt ra, nhưng không thể nào mở được, ngực hắn như có thứ gì đó đè nặng, mùi máu tanh thoang thoảng quanh mũi.

Đến lúc hắn nhìn thấy được xung quanh, một cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt Cố Đông Hoa. Trong tứ hợp viện thi thể chất đống, có đủ già trẻ lớn bé, khung cảnh tràn ngập một màu máu. Một gã hắc y nhân cầm một thanh đại đao, khuôn mặt dữ tợn đang tiến về phía trước. Đây rõ ràng là khung cảnh giấc mơ mà hắn đã thấy rất nhiều lần, nhưng lần này là từ góc độ khác. Hắc y nhân không tiến về phía hắn mà là tiến về phía một tiểu hài khoảng năm, sáu tuổi. Gương mặt đứa bé tràn đầy sợ hãi, máu bắn lên cả người nó, nhưng Cố Đông Hoa vẫn thấy được đây là một hài tử xinh đẹp. Nó không ngừng la lên:

- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, mau cút đi!

Vẫn như lần trước, hắc y nhân tiến về phía tiểu hài, nói vài lời, cười lên điên dại, sau đó một đao bổ xuống. Cố Đông Hoa đang định chạy đến cứu đứa trẻ nhưng lại phát hiện mình không tài nào nhúc nhích được, cổ họng cũng không thể phát ra tiếng.

Lúc thanh đao sắp chạm vào đứa bé, chỉ nghe một tiếng "choang" vang lên, thanh đao trong tay hắc y nhân lệch qua một bên. Một lão giả áo đen không biết từ đâu xuất hiện, ôm đứa bé, dùng khinh công bay đi mất. Lúc đó, mọi thứ trước mắt Cố Đông Hoa tối sầm lại, hắn bật dậy, thấy bản thân vẫn đang ở trong sơn động. Đám lửa đã tắt từ lâu, chỉ còn khói bay lên nghi ngút.

- Đêm qua ta không ngủ, thế nên không hề mơ thấy giấc mơ đó. Nhưng bây giờ ta lại tiếp tục mơ thấy nó, hơn nữa lại càng khác lần trước.

Hắn cố gắng nhớ lại khuôn mặt của đứa trẻ đó, chỉ nhớ đó là một hài tử xinh đẹp, lại phảng phất một chút yêu mị không nên có.

- Ta chưa từng gặp hài tử này bao giờ. Nhưng từ lúc nhỏ ta đã mơ thấy nó, nếu giấc mơ này có thật thì chắc chắn đứa trẻ này bây giờ cũng trạc tuổi ta. Rốt cuộc ta và y có liên quan gì?

Hắn cứ trằn trọc như thế, không biết trời đã sáng từ lúc nào. Mãi đến khi tia nắng chiếu vào sơn động, Cố Đông Hoa mới phát giác ra. Hắn vội vàng thu dọn, rời khỏi sơn động, chuẩn bị xuất phát.
Hắn đến chỗ gốc cây buộc ngựa, con ngựa vẫn còn ở đó.

- Thật may là không bị trộm.

Hắn leo lên lưng ngựa, thúc ngựa rời khỏi. Con ngựa hí dài một tiếng, sau đó tung vó đưa người đi xa.

Đi khoảng hai canh giờ, Cố Đông Hoa đến vùng Tam Xuyên. Sở dĩ nơi này có tên như thế là vì ở đây có ba con sông chảy qua, cuối cùng hợp lại thành một cái hồ gọi là hồ Tam Hợp. Nơi đây cảnh sắc tươi mới đẹp đẽ, thương nhân mua bán nhộn nhịp, mùi thức ăn thơm lừng từ các hàng quán thỉnh thoảng bay ngang qua.

Cố Đông Hoa cũng thấy thích thú trước cảnh sắc này, nhưng hắn cố kiềm lòng lại. Mỗi lần dừng lại cũng tốn một khoảng thời gian, như thế thì đến bao giờ hắn mới về đến tông môn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro