Chương 4: Việc thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Cái gì?

Cả Trần Thư và Trần Minh Ngọc đều sửng sốt. Cây trâm nhìn đẹp đẽ như thế, lại là đồ của người chết?

– Tạm thời ta sẽ giữ cây trâm này để dẫn dụ thứ không sạch sẽ kia.

Trần Minh Ngọc có chút lo lắng nhìn về phía Cố Đông Hoa.

– Cây trâm này trông tà môn như vậy, Cố đại hiệp hãy cẩn trọng.

Cố Đông Hoa gật đầu với Trần Minh Ngọc.

– Đa tạ tiểu thư đã quan tâm. Tối hôm nay mọi người cứ để ta ở trong phòng này, ta sẽ thử bắt âm hồn đó để hỏi chuyện. Có lẽ nó chỉ muốn lấy cây trâm này chứ không có ác ý.

– Vậy thì nhờ vào Cố đại hiệp. Minh Ngọc, chúng ta đi thôi!

Minh Ngọc vẫn còn đang luyến tiếc Cố Đông Hoa, nghe Trần Thư gọi mới quay đi, gương mặt hãy còn hồng. Cố Đông Hoa thầm than: có lẽ sau này ra đường phải che mặt lại, vận đào hoa này hắn gánh không nổi đâu. Thế nên đôi khi có nhan sắc cũng là một cái tội.

Cố Đông Hoa lấy cái hộp mà sư phụ đã dặn dò phải mang theo, bên trong là mấy lá bùa cùng một cuốn sách viết về trận pháp. Hắn sửng sốt.

– Thật sự có những thứ này tồn tại! Sư phụ hẳn đã biết ta sẽ gặp phải tình huống này nên đã chuẩn bị sẵn cho ta.

Cố Đông Hoa lấy ra vài lá bùa, dựa theo hướng dẫn trong sách dán ở nơi cửa, bố trí một cái trận pháp bắt ma quỷ. Xong xuôi, hắn nấp ở phía sau cánh cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Trời khuya tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu rả rích. Từng cơn gió thổi rì rào, thỉnh thoảng lại ào một trận khiến người ta rùng mình. Bên ngoài đại môn vốn im lặng chợt xuất hiện tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Cố Đông Hoa yên lặng lắng nghe, thấy tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn, rồi chuyển sang đập cửa. Một tiếng “rắc” vang lên, có thể nghe được tiếng kẽo kẹt của cánh cửa đang mở. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngày càng dồn dập, cuối cùng dừng trước cửa căn phòng có Cố Đông Hoa ở trong.

Một cái bóng hiện lên, nhìn thoáng qua có vẻ cao lớn, mái tóc dài rũ rượi, xơ xác. “Rầm” cánh cửa căn phòng mở ra, một thứ hình thù vừa giống người vừa không phải người tiến vào bên trong. Nó giẫm phải trận pháp của Cố Đông Hoa, thân hình hơi chựng lại. Hắn thừa dịp này cầm một lá bùa xông tới dán trên trán nó, con lệ quỷ kêu gào, đôi mắt đầy tơ máu, nhưng hình như nó không có ý định chống cự. Chỉ một lát sau, nó từ từ bước ra khỏi cửa, chỗ trận pháp lúc trước chỉ còn lại một bóng trắng mờ ảo.

Cố Đông Hoa đốt một lá bùa khác, lấy tro tàn vẫy vào bóng trắng, một lát sau, bóng trắng dần hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Đó là một người đàn ông khoảng ngũ tuần, áo vải quần thô, gương mặt khắc khổ. Trông thấy Cố Đông Hoa, người đàn ông vội kêu lên.

– Xin ngài tha cho ta, ta không hề có ý gì khác, chỉ muốn lấy lại cây trâm đó.

Cố Đông Hoa lấy cây trâm từ trong tay áo, người đàn ông lập tức mừng rỡ.

– Cây trâm này có lai lịch gì?

– Đó là cây trâm ta dành dụm tiền để mua cho nương tử. Không ngờ giữa đường gặp một bọn cướp, chúng lấy mất tiền bạc và cả cây trâm, còn giết ta diệt khẩu. Ta theo tung tích đi tìm mới thấy được nó đang ở đây. Chỉ cần đưa được cây trâm cho nương tử thì ta sẽ không tiếp tục đến đây nữa.

– Vậy phiền bá bá dẫn ta đến nhà và cả nơi giấu thi thể nữa.

Theo lời chỉ dẫn của âm hồn, Cố Đông Hoa tìm đến một căn nhà nhỏ, gặp được một vị tẩu tẩu để trả cây trâm. Sau khi biết rõ mọi chuyện, người góa phụ khóc hết nước mắt.

Sau đó họ tìm đến ngọn núi, quả nhiên có một thi thể chưa phân hủy hết. Vài người của Trần gia giúp đỡ góa phụ an táng cho người đàn ông.

Về phần bọn cướp, Cố Đông Hoa cũng biết được nơi ở của chúng theo lời kể của âm hồn. Trần Thư báo quan phủ, một mẻ hốt gọn tất cả. Sau khi xong việc, âm hồn cúi đầu cảm tạ Cố Đông Hoa, sau đó từ từ biến mất.

– Vậy là bí ẩn của Trần gia đã được làm sáng tỏ. Đông Hoa xin cáo từ Trần bá bá, trở về để tránh gia sư lo lắng.

– Cố đại hiệp đừng khách khí. Cứ xem như người một nhà đi!

– Người… người một nhà?

Nhìn thấy nụ cười ý vị của Trần Thư và ánh mắt mê luyến của Trần Minh Ngọc, Cố Đông Hoa chợt thấy lạnh sống lưng. Thôi tiêu rồi, vận đào hoa sao mà nhanh đến thế. Hắn vội vàng nói:

– Được bá bá coi trọng, Đông Hoa thực thấy vui mừng. Nhưng thành ý này của ngài ta xin phép từ chối.

Ánh mắt Trần Thư tối lại, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt.

– Chẳng lẽ Cố đại hiệp đang chê bai con gái ta không xứng với ngài?

– Ta không hề có ý đó. Chỉ vì… Chỉ vì… Thân là người trong giang hồ, phải đặt hành hiệp trượng nghĩa lên trước.

Hắn muốn từ chối khéo, nhưng hình như Trần gia chủ lại nghĩ theo một ý khác. Trần Thư cười xòa.

– Nếu Cố đại hiệp đã nói như thế thì ta cũng không ép buộc nữa. Người trẻ tuổi phải lo công danh làm đầu. Những chuyện khác cứ để sau hẳn tính!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro