Chương 3: Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Đông Hoa và Trần Thư trở lại phòng khách. Chỉ một lát sau gia nhân trở lại đưa Trần tiểu thư đến. Đó là một cô gái chỉ vừa mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú, nhìn qua cũng là người có nhan sắc. Nàng cúi chào Trần Thư, sau đó quay sang Cố Đông Hoa, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Trần Thư cười, chỉ tay về phía Cố Đông Hoa, đoạn bảo:

– Đây là Cố đại hiệp của Thanh Phong phái, đến đây để giúp đỡ chúng ta diệt yêu quái.

Trần Thư quay sang Cố Đông Hoa, tiếp tục giới thiệu.

– Đây là con gái duy nhất của ta, Trần Minh Ngọc.

Gương mặt cô gái thoáng chút hồng, vội vã hành lễ.

– Minh Ngọc tham kiến Cố đại hiệp!

Minh Ngọc lùi về ghế ngồi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Cố Đông Hoa. Đẹp, quả thật là đẹp! Từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp nam nhân nào anh tuấn như thế. Nàng cứ thế nhìn Cố Đông Hoa bằng một biểu tình si ngốc.
Cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, Cố Đông Hoa không nhịn được đưa tay chà chà mặt, quay đầu sang hướng khác. Khuôn mặt của hắn có dính gì sao? Cái nhìn đó thật là đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Sư phụ nói không sai, nữ nhân quả thực đáng sợ. Phải đề phòng!

Trần Thư từ nãy đến giờ vẫn chứng kiến một màn này, không khỏi đắc ý trong bụng vì suy nghĩ chợt đến. Ông đằng hắng một tiếng, hướng về Trần Minh Ngọc hỏi:

– Minh Ngọc, phụ thân muốn hỏi con một vài chuyện.

Trần Minh Ngọc nãy giờ vẫn nhìn Cố Đông Hoa, nghe tiếng Trần Thư gọi thì giật nảy mình.

– Phụ thân, người gọi con có chuyện gì?

Trần Thư cười khổ trong bụng. Nữ nhân đúng là nữ nhân, xem ra phải sớm gả nó đi rồi.

– Cố đại hiệp đang điều tra về một thứ kì lạ trong nhà ta. Ngài ấy muốn hỏi con có thấy thứ gì khác thường trong phòng mình không.
Trần Minh Ngọc ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu.

– Con không thấy.

Cố Đông Hoa lúc này mới lên tiếng:

– Xin Trần tiểu thư nhớ kĩ lại. Rất có thể có vật gì đó đã dẫn dụ những thứ không sạch sẽ.
Minh Ngọc nghe thấy hắn hỏi, vội vàng luống cuống.

– Tiểu nữ sẽ cố gắng nhớ kĩ.

Trần Thư lắp bắp kinh hãi:

– Thật sự có vật không sạch sẽ tồn tại sao?

– Có thể là vậy. Ta từng đọc trong sách cổ ở môn phái có viết về những chuyện huyền bí. Trên thế giới này có thể có tồn tại một thứ gọi là âm hồn.

Biểu tình Cố Đông Hoa trở nên nghiêm túc lên. Cho dù hắn chưa bao giờ gặp trường hợp này, nhưng số sách ghi chép về nó không phải là ít.

– Thông thường người chết oán niệm chưa tan hoặc còn nguyện vọng chưa thực hiện được sẽ biến thành âm hồn, cho đến khi người đó được toại nguyện.

Trần Thư trầm mặc một lúc lâu.

– Gia tộc ta từ mấy đời nay không hề làm chuyện gì sát nhân hại người, làm sao lại có âm hồn đến?

– Trần bá bá cố nhớ lại xem. Có thể là tổ tiên của ngài…

– Ta vô cùng chắc chắn!

Cố Đông Hoa đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này hắn cũng đã tin một phần chuyện có quỷ trên đời. Hắn cố gắng nhớ lại những gì mình đã đọc trong sách.

– Như vậy chỉ có khả năng âm hồn theo vật gì đó từ nơi khác đến quấy rối. Có thể nó muốn lấy lại vật đó. Căn phòng đó của tiểu thư ta thấy có dán vài lá bùa bình an, có lẽ như thế mà âm hồn không vào được. Thế nhưng có một thứ gọi là lệ quỷ, nó có khả năng tiếp xúc đến vật thể bình thường. Chắc hẳn âm hồn đã cấu kết với lệ quỷ, nên lệ quỷ mới cào nát cánh cửa như thế.

Lúc này Trần Minh Ngọc mới lên tiếng.

– Cố đại hiệp, ta vừa nhớ ra một thứ có khả năng là đồ vật khả nghi.

– Phiền tiểu thư cho ta xem vật đó.

Trần Thư và Cố Đông Hoa theo Trần Minh Ngọc đến phòng của nàng. Sau một lát, nàng đem ra một hộp trang sức, bên trong có một cây trâm đính một viên ngọc màu đỏ thắm. Trần Minh Ngọc vừa thấy nó liền kinh hãi.

- Tại… tại sao lại như thế này?

– Ngọc nhi, có chuyện gì?

Trần Thư cũng hoảng hốt trước thái độ bất thường của con gái. Trần Minh Ngọc quay sang phụ thân, gương mặt tái mét vì sợ hãi.

– Rõ ràng lần trước màu sắc của viên ngọc rất nhạt, tại sao hôm nay lại đỏ như máu?

Cố Đông Hoa xem xét kĩ càng cây trâm, đây rõ ràng không phải là đồ quá quý hiếm, nhưng cũng có vài phần giá trị. Chỉ có điều toàn thân cây trâm tỏa ra khí tức âm u, viên ngọc thì ngày càng đỏ thẫm như máu.

– Tiểu thư có được cây trâm từ đâu?

– Tiểu nữ mua ở cửa hàng ngoài góc đường.

– Nơi đó có thu mua đồ của người khác không?

Trần Minh Ngọc cố lấy lại bình tĩnh, gật đầu.

– Hình như là có.

Cố Đông Hoa sờ sờ bề mặt của cây trâm, giọng nói trở nên ngưng trọng.

– Đây chắc hẳn là đồ của người chết! Đã có kẻ đem đến tiệm đó bán, sau đó bị Trần tiểu thư mua về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro