Chương 7: Túy Nguyệt Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hiểu Thành run run cầm miếng vải tay áo trong tay, lắp bắp nói:

– Ta… ta không cố ý đâu. Ngươi… Cố đại hiệp ngươi là chính nhân quân tử, danh môn chính phái, thế nên đừng có làm chuyện gì kích động.

Cố Đông Hoa dùng con mắt lạ lùng nhìn y, lại nhìn tay áo đã rách của mình, trong lòng suy nghĩ: “Ta đã làm chuyện gì đâu? Sao y lại kích động như thế? Với lại cái áo này cũng đã cũ rồi, có rách cũng là chuyện bình thường”.

Hắn tiến đến một bước, Tống Hiểu Thành lại lùi một bước. Miệng y không ngừng kêu lên:

– Ngươi đứng… đứng lại. Đừng có hại ta. Ta hứa sẽ đền bù cho ngươi nhiều quần áo mới.

Cố Đông Hoa dừng lại, thở dài.

– Ta đã làm gì ngươi đâu?

Tống Hiểu Thành nhìn Cố Đông Hoa bằng một ánh mắt thận trọng. Y nhẹ giọng hỏi:

– Ngươi thật sự sẽ không đánh ta chứ?

– Thật. Ta đánh ngươi làm gì?

Lúc bấy giờ y mới thở phào, khuôn mặt y trở lại bộ dáng cười hì hì, tiến lại gần vỗ vai Cố Đông Hoa.

– Vậy mà ngươi làm ta sợ muốn chết.

Làm cái gì? Hắn cái gì cũng chưa làm. Thế mà tên này lại nói như thể hắn đã làm chuyện gì thông thiên hại lí vậy.

– Nếu không còn gì nữa thì ta xin cáo từ.

– Ê khoan đã!

Tống Hiểu Thành định kéo áo Cố Đông Hoa lần nữa nhưng nhớ lại một màn vừa nãy thì vội rụt tay lại. Gì chứ cái mạng là quan trọng nhất, nhỡ hắn nghĩ y có ý đồ xấu xa gì thì chết chắc. Cố Đông Hoa quay đầu lại.

– Còn chuyện gì nữa?

Hắn bắt đầu hơi mất kiên nhẫn với tên công tử này. Từ trước tới bây giờ Cố Đông Hoa chưa từng thấy người nào bám dai như y.

– Đã đến đây rồi chi bằng để ta đưa ngươi đi xung quanh dạo một vòng. Ở Tam Xuyên này có nhiều trò vui lắm.

Cố Đông Hoa hơi băn khoăn, nhưng nghĩ đến việc mình đã đi lâu như thế, sư phụ không khỏi có phần lo lắng, tốt nhất là hắn nên quay về.

– Thứ lỗi cho ta không thể nán lại thêm. Nếu có lần sau gặp lại ta sẽ đáp ứng.

– Bây giờ ngươi cũng không thể ra khỏi thành được đâu.

– Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì à?

Tống Hiểu Thành ra vẻ thần thần bí bí.

– Gần đây trong thành có vài chuyện lộn xộn, quan phủ tạm thời niêm phong cửa thành. Có lẽ ngày mai sẽ mở trở lại.

Cố Đông Hoa thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cứ cái đà này khi trở về đến tông môn, hắn sẽ bị sư phụ mắng mất thôi.

– Thế thì ta đành phải ở lại vậy.

Tống Hiểu Thành vui mừng ra mặt.

– Theo ta. Ta sẽ dẫn ngươi đến Túy Nguyệt Lâu một lần cho biết. Đảm bảo ngươi sẽ thích ngay!

Cố Đông Hoa nhớ lại cuộc trò chuyện của đám đại hán giang hồ tại quán ăn hôm qua. Hắn không thích những nơi như thế.

– Ta từ chối.

Tống Hiểu Thành sửng sốt.

– Ngươi có phải đàn ông không thế? Nơi đó đầy rẫy mĩ nhân khó cầu. Đặc biệt là Ngọc Tú cô nương, phải nói là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành.

– Ta không hứng thú.

Tống Hiểu Thành vẫn không muốn từ bỏ, y vô cùng chấp nhất với ý định của mình.

– Ngươi không muốn ngắm mĩ nhân thì đến thưởng thức đàn sáo cũng được. Ai đã nghe tiếng đàn, tiếng sáo của Ngọc Tú cô nương sẽ không thể nào quên được.

Sau một hồi thuyết phục, Tống Hiểu Thành cũng đã lôi kéo được Cố Đông Hoa đến Túy Nguyệt Lâu.

Cả hai xuyên qua đường phố đông đúc, đi về phía Tây. Từ đằng xa, Cố Đông Hoa đã thấy được tấm biển ngạch treo phía trên cửa viết ba chữ Túy Nguyệt Lâu. Nét chữ rồng bay phượng múa, êm ái lả lướt nhưng lại ẩn giấu một chút sắc bén. Hai bên cửa là hai bức hoành phi viết câu đối.

Nghênh bát điện xuân phong nhập viện

Tiếp tứ phương bình khách quy gia

(Đón tám hướng gió xuân thổi đến

Tiếp bốn phương khách quý vãng lai).

Bên ngoài Túy Nguyệt Lâu lúc này đã tập trung rất nhiều người. Một cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo thanh tú đang đứng trước cửa nói to với đám người ồn ào.

– Các vị quan khách, chào mừng các vị đã đến với Túy Nguyệt Lâu của chúng tôi. Hôm nay có một vận may khó cầu cho các vị đây! Ân cô nương sẽ trình diễn trong ngày hôm nay!

Đám đông kích động la hét ầm ĩ. Tiểu cô nương tiếp tục nói:

– Chỉ một ngàn người đầu tiên đi vào mới được thưởng thức. Mọi người hãy khẩn trương lên nào!

Tống Hiểu Thành nghe thấy, vội nói với Cố Đông Hoa:

– Màn trình diễn của Ân Ngọc Tú là vạn kim khó cầu. Mau tìm cách đưa ta vào đi. Xin ngươi đấy, ta sẽ thiếu ngươi một cái ân tình!

- Người tới trước được trước, đạo lí này ngươi không hiểu hay sao?

- Ngươi không hiểu gì cả, có thấy bọn họ đang chen lấn đi vào không? Căn bản chẳng ai quan tâm ai tới trước. Với lại đây cũng không phải là chuyện thông thiên hại lí gì, ngươi giúp ta, ta thiếu ngươi nhân tình, sau này ngươi có khó khăn ta lại giúp.

Cố Đông Hoa cũng chẳng cần ân tình gì của y, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. Hắn xách vai áo Tống Hiểu Thành, điểm bước chân thi triển khinh công, bay qua đám người đến ngay trước cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro