Chương 8: Hoạ Thủy Khúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người đang cố gắng chen lấn đi vào bên trong thì bỗng nhiên thấy hai bóng người lướt qua. Bọn họ chưa hết bàng hoàng thì hai người kia đã đứng ngay trước cửa. Một người mặc một thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, cả người đều toát lên khí chất tiêu sái. Người bên cạnh thì một thân phú quý, đang vội vàng chỉnh trang y phục, miệng nói không ngừng.

– Ta nói này, Cố đại hiệp ngươi không thể nào nhẹ nhàng một chút được à? Không nói không rằng đã kéo ta đi.

– Ngươi bảo ta tìm cách đưa ngươi vào. Không quan trọng là cách gì thì ta cũng đã làm được.

Bộ dáng nhàn nhã không gì sánh được của Cố Đông Hoa khiến cho Tống Hiểu Thành sinh khí. Nhưng y cố nuốt vào bụng, ai bảo mình vừa mới nợ người ta một cái ân tình đâu.

Tiểu cô nương không có gì là bất ngờ trước hành động của hai người. Nàng tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười bảo:

– Hai vị công tử, xin mời đi lối này vào trong. Buổi biểu diễn của Ân cô nương sắp bắt đầu rồi.

Tống Hiểu Thành vội vàng lôi kéo Cố Đông Hoa bước vào trong. Phía trong không sai biệt lắm cũng đã hơn trăm người, ai nấy đều mang một vẻ mặt háo hức. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía đài cao, nơi buổi biểu diễn sắp diễn ra.

Cố Đông Hoa nhìn xung quanh dò xét một chút. Nơi này không chỉ có nam nhân mà còn có cả nữ nhân. Xem ra ở đây cũng không phải toàn những tên háo sắc.

Hắn cùng Tống Hiểu Thành đi đến bên một cái bàn nơi góc phòng ngồi xuống. Một lát sau, một đám nữ nhân tiến ra, người nào cũng che mặt bằng khăn lụa mỏng, nhưng không giấu được vẻ yêu kiều của họ. Tiếng đàn nổi lên, những nữ nhân bắt đầu múa, dáng dấp thướt tha lả lướt, làn váy tung bay.

Điệu múa kết thúc, mọi người lui vào bên trong. Chỉ thấy tiểu cô nương lúc nãy khiêng ra một chiếc đàn tranh bằng gỗ quý, màu sắc óng ả. Lập tức, đám đông tứ phía hô to lên.

– Ân cô nương ra rồi kìa!

– Ân cô nương!

Tiếng la hét im lặng dần, Cố Đông Hoa ngước nhìn lên phía trên. Từ bên trong, một nữ nhân cực kì xinh đẹp bước ra, ánh mắt sắc bén, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như ngọc. Nàng mặc một thân thanh y, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển lại hơi yếu đuối làm cho người ta có một cảm giác muốn che chở. Cổ nàng buộc một chiếc khăn lụa mỏng càng tôn thêm nét đẹp của chiếc cổ trắng ngần. Nàng không phải ai khác chính là Ân Ngọc Tú, bà chủ của Túy Nguyệt Lâu.

Cố Đông Hoa càng nhìn càng thấy nữ tử này có nét quen thuộc, dường như hắn đã từng thấy ở đâu đó. Như có linh tính, Ân Ngọc Tú ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn. Gương mặt nàng phảng phất đôi chút kinh ngạc, sau đó lại cúi đầu xuống. Cố Đông Hoa mãi suy nghĩ nên không thể thấy được biểu cảm bất chợt đó của nàng.

Ngón tay Ân Ngọc Tú khẽ lướt trên dây đàn, âm thanh êm ái vang lên, có lúc mạnh mẽ dồn dập như sóng triều, có lúc lại nhẹ nhàng như mặt nước hồ xuân. Khi nghe nó, người ta có cảm giác lúc thì ở trong làn sóng dập dềnh, lúc thì như đang thả mình trong làn nước ấm áp mùa xuân. Không hiểu sao, Cố Đông Hoa dường như nghe được một chút ưu thương trong khúc nhạc.

Đám người xung quanh đều nghe đến mê mẩn, quên cả hít thở. Có vài tiếng khóc thút thít vang lên, thậm chí cả nam tử hán cũng nghẹn ngào.

Khúc nhạc kết thúc, Ân Ngọc Tú cúi đầu chào mọi người. Tiểu cô nương nói với mọi người:

– Vừa rồi chính là khúc nhạc đắc ý nhất của Ân cô nương, Họa Thủy khúc. Mọi người có được cơ hội thưởng thức khúc nhạc này chính là vinh hạnh của các vị.

Lời nói tuy có chút khoa trương nhưng hoàn toàn đúng sự thật. Khúc nhạc hay như thế, chỉ cần nghe một lần cũng đủ khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Tống Hiểu Thành lấy tay áo chùi nước mắt, sụt sùi.

- Thật sự là một khúc nhạc tuyệt vời. Tống Hiểu Thành ta kỳ trân dị bảo gì chưa thấy qua, nhưng vẫn không thể bằng được âm thanh tuyệt diệu mà Ân cô nương vừa biểu diễn.

Mọi người lũ lượt đưa các món đồ quý giá cho tiểu cô nương. Có vài cô gái khác bước ra thay phiên nhau nhận tặng phẩm. Cố Đông Hoa thấy buổi biểu diễn đã kết thúc thì cũng không có ý nán lại nữa.

- Tống công tử, ta nghĩ ta phải rời khỏi ngay bây giờ.

Ở phía xa kia, Ân Ngọc Tú ra hiệu gì đó cho tiểu cô nương, nàng khẽ gật đầu sau đó tiến lại gần Cố Đông Hoa.

– Vị công tử này xin nán lại một chút!

Cố Đông Hoa dừng bước chân, sau khi xác định rõ đối phương là tới tìm mình, hắn quay lại.

– Xin hỏi cô nương tìm ta có chuyện gì?

Tiểu cô nương mỉm cười, nhìn về phía Ân Ngọc Tú.

– Không phải ta, mà là Ân cô nương muốn gặp ngài. Chẳng hay công tử có thể bớt chút thời gian để trò chuyện với chúng ta đôi câu không?

Cố Đông Hoa chưa kịp trả lời, ngoài cửa bỗng ồn ào hẳn lên. Cánh cửa tung ra, một đám người mặt mũi dữ tợn cầm đao tiến vào. Bọn chúng rất đông đúc, có tầm khoảng mười người, khí thế hung thần ác sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro