Mười bốn giờ năm phút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm bà mất, mình đã không khóc.

Bà nằm trên cái đi văng quen thuộc ở nhà trên - nơi mình đã nằm ôm chặt lấy bà, hít hà mùi dầu củ là thơm thoang thoảng, vòi vĩnh bà gãi gãi cái lưng nhỏ gầy rộp trơ xương vô số lần trong quá khứ. Hôm bà đi, nắng buổi trưa vẫn gắt gỏng như bao ngày mùa hè khác. Mình nắm lấy tay bà và xoa bóp từng khớp ngón tay đã gần như đông cứng, tham lam hy vọng sẽ mang được chút hơi ấm trở về.

Mười bốn giờ năm phút.

Giữa tiếng khóc thương của gia đình mình, mình là người duy nhất trong nhà không rơi nước mắt.

Mình lặng lẽ để ý đồng hồ, lặng lẽ để ý hơi ấm dần tan biến giữa lòng bàn tay, lặng lẽ để ý lồng ngực của bà từ lúc phập phồng cho đến khi dần bình lặng.

Mười bốn giờ năm phút, mình mất bà rồi.

Người ta ghi con số ấy trên cáo phó thật t. Người ta rỉ tai nhau về con số đó và âm thầm thương tiếc. Người ta tính toán con số đó tốt hay xấu, người ra đi sẽ như thế nào, người ở lại sẽ làm sao.

Mình, người tìm ra con số đó, lại chẳng có cảm giác gì. Trái tim mình giống như một con suối nhỏ hiền hòa, lẳng lặng chảy giống như bao mùa hè trước đó.

Mình nhìn mẹ trở về để thay áo cho bà, nghe dì Hai giục giã mau nhìn mặt bà lần cuối cùng, nhìn người ta mang bà của mình đi, đặt vào lòng đất.

Mình mất bà rồi.

Mùi dầu củ là trên chiếc áo gối đã bay hơi, người ta đến thăm nhà và không còn hỏi về bà nữa, mâm cơm trên bàn đã vơi đi một chén từ bao giờ?

Ai đã cưới ngoại của em đi? Để ông em giờ đây chỉ là một tấm ảnh chìm trong hương khói để bà em rất lâu không nhoẻn miệng mỉm cười, để em sống trong tình yêu mà chỉ toàn thấy đắng chát.

Ai đã cướp đi những năm tháng đoa? Để mùa hè trơ trọi những cái xác ve sầu, chỉ còn bóng dáng của niềm vui năm cũ còn đọng lại. Ai đã cướp đi những năm tháng đó, để tâm hồn em lạc mãi trong quá khứ xa.

Một tháng sau ngày bà mất, con suối nhỏ vẫn chảy lặng lẽ trong trái tim, mình vẫn đi qua mười bốn giờ năm phút của mỗi ngày một cách bình lặng. Nắng của mùa hè vẫn cháy da cháy thịt.

Chúng mình mất bà thật rồi mười ba à.

Chị từng rất thích mùa hè, cho đến khi mùa hè mang bà ngoại của chúng mình đi. Kể từ đó, chị chẳng sống ở mùa hè nào mà khống ngập ngụa trong hối tiếc cả. Hãy ôm bà đi, ôm bà thay cả phần chị nữa. Vì nỗi nhớ có vị của đau thương, cũng có vị của dịu dàng. Nhưng hối tiếc thì chỉ có vị của nước mắt.

        Bà ơi trên trời đó
        Có điều chi ngọt ngào?
        Sao người lên ấy dạo
        Chẳng chở về thăm nhau.

        Bà ơi sao hoa nở
        Đến đông lại úa tàn?
        Sao những điều đẹp đẽ
        Luôn bại trước thời gian?
  
                      #huonggiang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro