Những điều chưa kịp biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình không nhớ bản thân đã trải qua cái tết đầu tiên vắng bà như thế nào. Cũng không nhớ cái tết năm mười ba tuổi ấy, không có bà mình đã trải qua ra sao. Mình chỉ nhớ từ ngày bà mất, đến tết, cây mai bà trồng trước cổng không thèm trổ bông nữa. Mấy đọt lá xanh rụng xuống, rồi lại đâm chồi thành những chiếc lá non. Cây mai không trổ bông chơ vơ đứng đó, trải qua bao nhiêu cái tết thiếu vắng người trồng nó, quạnh quẽ và cô đơn. Đôi khi mình chợt nghĩ rằng phải chăng nó đã gửi hết nụ hoa đẹp nhất lên bầu trời để báo cho bà biết đám trẻ thơ trong nhà đã thêm một tuổi mới, mời bà về chơi trong ngày ba mươi tháng Chạp hằng năm, ăn cùng cả nhà một mâm cỗ đoàn viên như thuở trước.

Mình lớn quá chậm để kịp hiểu một lúc nào đó bà sẽ phải rời đi và thời ấu thơ rồi sẽ chấm dứt. Chính vì thế, khi còn là đứa trẻ được sống trong yên bình đã biết bao lần mình muốn chóng lớn lên để khám phá bao điều xinh đẹp ngoài kia để được bay trên khoảng trời của riêng mình, để rời xa cái ôm ấm áp của bà, trở thành một người lớn kiên cường và vững chãi.

Ngày xưa muốn tìm bà, cứ chạy ùa ra vườn tìm luống rau, luống cải, sẽ thấy bà đang hí hoáy dựng rào cho hàng ớt mới lên mầm vì bà biết mình thích ăn cay nhất. Ngày xưa muốn tìm bà, cứ chạy ra thềm trước nhà trong một buổi trưa oi ả sẽ thấy bà đưa võng nằm nhâm nhi tách trà đen, đọc mấy quyển kinh bao nhiêu là chữ. Ngày xưa muốn tìm bà, cứ đi loanh quanh trong nhà là thấy bà thắp hương cho bàn thờ cụ cố, cho bà Địa, cho Phật Tổ mỗi buổi xe chiều. Mình háo hức chia cho bà bịch bim bim vừa mua ở trường, còn bà sẽ quở trách mình vì toàn ăn những thứ linh tinh.

Hồi đó, mình đâu biết, bây giờ muốn tìm bà chỉ có thể lục lại vài ba bức ảnh, tấm nào cũng cũ mèm vì đã được cất giữ quá lâu. Để rồi trái tim như nghẹn lại vì giận bản thân không biết trân trọng.

Có những thứ chỉ đi qua trong một quãng thời gian ngắn của cuộc đời mà đôi khi mình lại quên rằng chúng hữu hạn. Như cánh chim bay giữa trời xanh, như chiếc lá ở trên cành, như thời ấu thơ đã trôi xa và những người mình yêu dần đứng lùi vào dĩ vãng.

Đến giờ, lòng mình vẫn đau thắt lại mỗi khi ngửi thấy mùi khói bếp dọc đường nghe tiếng ru hò văng vẳng từ nhà ai, nghe tiếng đạp xe cót két và mùi trà đen thoang thoảng mỗi sáng bình minh. Thi thoảng tìm về góc vườn quen, ngồi trong căn chòi lá xập xệ và đổ nát, nhìn mấy gò đất cũ nay đã chẳng còn dáng vẽ năm nào, chỉ còn mấy bụi sả trồng vẫn sum xuê cành lá. Tự nhiên mình thèm một giấc ngủ trưa trên chiếc võng dù ông từng mắc, thèm được nghe tiếng hát ru vụng về làn gió nhè nhẹ từ quạt nan.

Những hình ảnh, mùi hương ấy từng bình thường đến nỗi mình chỉ muốn lớn lên thật nhanh để được ngắn nhìn điều mới lạ khác. Bây giờ, cũng chính những điều ấy lại lớn đến mức có thể lấp đầy cả tuổi thơ.

#huonggiang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro