CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nào, nói tôi biết cô nghĩ gì sao về vụ án này xem."
 
"Khóa không có dấu vết cạy phá, hàng xóm cũng không nghe thấy tiếng động bất thường, rất có thể là người quen lẻn vào gây án".
 
“À, không có gì mới nữa sao.” Tạ Lam Sơn để khung hình vào túi chứng cứ, đưa cho Đinh Ly, lại xoay người đi đến tủ sách của Tùng Dĩnh, kệ sách đủ các loại sách, đa số đều là tiểu thuyết và truyện tranh, thêm một số sách liên quan tới thiết kế.

“Đây là khu biệt thự cao cấp, có giám sát hai mươi tư giờ, hung thủ sau khi gây án không thể không để lại chứng cứ” Đinh Ly không có nhiều kiến ​​thức điều tra tội phạm, nhưng thường thức thì vẫn có. Loại dữ liệu giám sát này thường được tải lên icloud và phòng giám sát thường sẽ sao lưu lại . Việc phá hủy sẽ không ảnh hưởng đến dữ liệu trên máy chủ, miễn là lên được lại máy chủ và lấy video giám sát, hung thủ sẽ sớm bị bắt thôi."

“Đội cảnh sát cần những người lạc quan như cô vậy.” Tạ Lam Sơn cười cười không phản đối, mắt tiếp tục xem từng hàng sách, ngay khi cậu vừa thấy hiện trường vụ án thì cậu biết vụ này như một miếng xương khó gặm, cho dù có video giám sát hay không thì cũng không dễ gì tìm ra thủ phạm.

"Lam ơi, cậu thấy có xui không thì bảo?!"

Đội trưởng Đào giọng oang oang, người ở ngoài phòng chưa vào mà trong phòng đã nghe tiếng rồi.

Tạ Lam Sơn rời khỏi kệ sách của Tùng Dĩnh và quay đầu nhìn Đào Long Dược đang bước vào.
 
“Tối hôm qua, trước khi dữ liệu còn được tải lên và sao lưu, ai dè phòng giám sát đã bốc cháy.” Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn ánh mắt chạm nhau, có chút tức giận nói, “Hiện tại tôi đang tìm kỹ thuật viên chuẩn bị sửa chữa, nhưng không biết có lấy được gì không nữa. "
 
 
"Loại máy chủ này thường sao lưu 24 giờ hoặc 48 giờ một lần." Tạ Lam Sơn trông bình tĩnh, "Tôi đoán vậy."
 
Đào Long Dược nói: “Tôi có hỏi người bảo vệ trực đêm thì được biết, gần đây thường thấy một người phụ nữ đi loanh quanh khu biệt thự, mặt bịt khăn lụa, không nhìn rõ, nhưng từ quần áo xem ra thì một người giàu có và nổi tiếng, không có khả năng là người xấu nên anh ta cũng không để ý lắm. Hai giờ sáng hôm qua, anh ta nghe thấy tiếng động lạ liền đi ra ngoài kiểm tra, vừa quay lại thì phát hiện phòng giám sát đang bốc cháy, lửa được dập nhanh chóng nên anh ta cũng nghĩ đó là chập điện thôi. Anh ta không thấy gì bất thường cho đến khi nghe tin về vụ án mạng. "
 
“Vì vậy, người phụ nữ này là nghi phạm?” Đinh Ly muốn thể hiện mình, giả vờ quen thuộc với các tình tiết trong vụ án, hỏi, “Nhưng nhân viên bảo vệ không nhìn rõ mặt cô ta, và máy chủ cũng chưa khôi phục được vậy chả khác nào mò kim đáy bể, giờ chúng ta làm sao mới tìm được  người phụ nữ kia? "

“Cái này cô không biết được đâu.” Đào Long Dược có vẻ hơi tự mãn vì lý do nào đó, “Tin mới nhất, chúng ta sẽ sớm có một chuyên gia mô phỏng chân dung.”
 
"Chuyên gia mô phỏng chân dung? Nam hay nữ? Đẹp không?" Đôi mắt Đinh Ly sáng lên. Trong mấy bộ phim của Mỹ. Những nhân vật này vô cùng ghê gớm, chỉ cần một vài câu nói là có thể giải quyết một vụ án lớn phức tạp.

"Tôi không rõ nữa, chỉ nghe bố già báo vậy. Không nhớ là họ Trần hay họ Thẩm, nghe nói là một chuyên gia trong lĩnh vực phát họa chân dung tội phạm này, đã giúp FBI phá không ít vụ án. Đào Long Dược cố ý đổi chủ đề, vỗ vai Tạ Lam Sơn nói "cậu thấy đội trọng án giờ ít việc rồi đó, an tâm chuyển qua bên đội giao thông đi.”

Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn Đinh Ly vẫn còn đang sáng mắt vì cái tin tức nóng hổi trên, khó chịu nói “Nhóc con, bớt bớt lại cái vẻ mặt đó đi, chuyên gia này từ Mỹ về thì chắc là cao chưa tới mét bảy, da mặt thì nhăn nheo đầy đồi mồi, còn hói đầu nữa không chừng”

“Pháp y Tô khám nghiệm xong rồi.” Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn đi xuống lầu, nói, “cậu có ý kiến ​​gì về vụ này không?”

“Trước tiên nói xem cậu tra được gì rồi.” Ba người cùng nhau bước ra khỏi cửa, Tạ Lam Sơn đang định rời đi, nhưng lại dừng lại, quay đầu lại nheo mắt liếc nhìn tủ sách của Tùng Dĩnh lần nữa.
 
"Chủ gia đình này họ Tùng, là người đàn ông duy nhất trong nhà bị sát hại, tên là Tùng Chí Minh, là một doanh nhân thành đạt, cũng có thể bị người khác ghen ghét. Vợ ông ta tên là Đinh Hồng, quan hệ với mọi người cũng không tệ, bà cụ thì đi đứng bất tiện, bình thường cũng ít ra ngoài nên càng không thể gây thù chuốc thù oán với ai. Cho nên trước mắt mấu chốt để phá vụ án này chỉ có Tùng Dĩnh và Tùng Chí Minh. Tạ Lam Sơn gật đầu, chưa có ý kiến ​​gì..

  *chỉ đăng duy nhất trên wattpad zobbiee*

Vào lúc này, đội pháp y đã hoàn thành điều tra sơ bộ tại chỗ, do pháp y Tô Mạn Thanh làm đội trưởng. Lúc hai người vừa xuống lầu thì thấy Tô pháp y một thân cảnh phục tư thế ngời ngợi đang báo cáo tình hình thực tế cho Đào Long Dược nghe.

Tô Mạn Thanh là kiểu người đẹp bắt mắt, dáng lại cao ráo, cục cảnh sát Hán Hải đa số quy tụ toàn người đẹp như trong giới giải trí, nhưng tính ra cô cũng không hề kém cạnh trong này. Nghe nói những người đến bộ phận pháp y đều trong tình trạng miễn cưỡng thì cô ấy thì khác, thi vào học viện cảnh sát với số điểm rất cao, mục tiêu từ bé của cô chính là “làm cho người chết nói chuyện”.
 
"Sáu nạn nhân đều bị vật nhọn đâm thủng động mạch dẫn đến tử vong do xuất huyết. Thời điểm tử vong được xác định sơ bộ là rạng sáng đêm qua. Xét theo độ sâu của vết thương thì hung khí gây án có thể là một con dao gọt trái cây dài khoảng mười ba centimet, hung thủ là cùng một người. Trong đó, ngoại trừ cô gái chết do mười bảy vết đâm ở gáy, vai, bụng, và nhiều vết thương bên ngoài thì còn lại đều tử vong do bị đâm từ hai đền ba nhát dao. Tất nhiên, để đưa ra kết luận chính xác hơn thì cần phải giải phẩu khám nghiệm tử thi.” Tô Mạn Thanh nói với Đào Long Dược với vẻ mặt trịnh trọng, "Đội trường Đào, tôi hy vọng lần sau các anh sẽ đến đúng giờ một chút.”
 
“Lần sau nhất định chú ý, nhất định chú ý.” Đào Long Dược gật đầu như mổ thóc, đối mặt với khuôn mặt cao ráo xinh đẹp của Tô Mạn Thanh, đội trưởng đội trọng án cứ như là Lý Liên Anh (1) đứng trước mặt Từ Hi thái hậu.

(1)    Lý Liên Anh là thái giám phụng sự ở hậu cung của triều Thanh
 
Đội pháp y đã đưa thi thể về Cục, cũng tiện hơn cho việc khám nghiệm tử thi, Đào Long Dược hỏi Tạ Lam Sơn nghĩ gì về vụ án.
 
Tạ Lam Sơn nói: "Hiện trường gây án đầu tiên ngoại trừ phòng khách còn có phòng ngủ và phòng của người giúp việc. Hiện trường gây án thứ hai được bố trí rất hoàn hảo, hoàn toàn không để lại manh mối gì, có thể thấy hung thủ là kẻ giết người không bị cảm xúc chi phối, ngoại trừ Tùng Dĩnh, thì những người còn lại đều bị giết bằng hai nhát dao, án mạng xảy ra vào đêm khuya, giết một mạch sáu mạng người mà hàng xóm không hay không biết, nạn nhân cũng không có cơ hội kháng cự hay chạy trốn cho nên có hai giả thiết: một là hắn ta rất quen thuộc với lối sống của gia đình này, hai là hắn ta tin mình khỏe hơn sáu người trong gia đình cộng lại. 

 "Còn gì nữa không?"
 
"Dù đã khuya nhưng trên mặt và mắt của cô gái vẫn còn phấn, chưa tẩy trang, cũng chưa tháo trang sức ra, ít nhất chứng tỏ trước khi xảy ra thảm kịch này thì cô gái vừa đi gặp người quan trọng về.”

“À à.” Khi Tạ Lam Sơn nói, Đào Long Dược gật đầu, cho thấy cậu hoàn toàn đồng ý với cậu.
 
Tạ Lam Sơn lấy túi đựng vật từ Đinh Ly đưa cho Đào Long Dược. Đào Long Dược nhìn vào khung ảnh, hỏi, "Đây là..?"
 
"Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học không lâu, lại không vứt tờ rơi quảng cáo đám cưới, trên tủ lạnh có một dòng chữ nhắc mình phải đi triển lãm, cho thấy cô ấy và bạn trai có mối quan hệ ổn định, đã đến giai đoạn kết hôn, nhưng cô gái vẫn không dám để ảnh chụp chung với bạn trai lên bàn, rõ ràng đi triễn lãm dự tiệc cưới mà lại nói dối gia đình là 'đi gặp một người bạn', chứng tỏ bố mẹ cô gái không chấp thuận chàng rể tương lai này"

“Vậy cậu nghĩ người đàn ông trong bức ảnh là nghi phạm trong vụ án này à?” Đào Long Dược ngước mắt lên nhìn thấy Tô Mạn Thanh và đội pháp y đang chuẩn bị về cục, ánh mắt không khỏi trông theo, “Còn muốn nói thêm gì không? "
 
"Còn nữa," Tạ Lạn Sơn liếc nhìn Đào Long Dược, nhìn theo bóng dáng cao gầy ở cửa, mỉm cười, "Pháp y Tô của chúng ta không thích đàn ông."
 
“Ê, ai hỏi cậu chuyện này?!” Đào Long Dược thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, hơi lắp bắp, thấy con mắt nhà nghề của Tạ Lam Sơn ít khi nhìn sai chuyện gì, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Làm sao cậu biết cơ chứ? "

“Cô ấy còn không thèm nhìn tôi, ngoại trừ lesbian ra thì không có lời giải thích thứ hai.” Tạ Lam Sơn cười một cách tự phụ, giơ tay vỗ vỗ vai Đào Long Dược, “không phải tại cậu không có cửa đâu, mà là do ý trời rồi (1), nghĩ thoáng chút đi."

(1)    Nguyên văn 天欲亡你,非戰之罪 = dịch thô là ông trời không muốn mình thành công chứ ko phải do mình ko có năng lực
 
TBC....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro