Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Truyện được edit lại để bản thân dễ đọc hơn, chưa xin phép.

Diệp Cẩn Ninh vì thay đích trưởng tỷ ngăn cản tai ương mà chết.

Đời trước nàng là một ni cô để tóc tu hành, thời điểm nàng có trí nhớ, người sống trong am ni cô, năm đó 10 tuổi mới được Hầu phủ đón trở về, trở thành thứ xuất ngũ tiểu thư Hầu phủ.

Tại Hầu phủ được hầu hạ ăn ngon uống tốt 3 năm, vào năm 13 tuổi, đích nữ trưởng tỷ cao theo vào trong cung được đón trở về, Diệp Cẩn Ninh lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền cảm thấy như thấy được một con rắn lạnh lùng, cả người lộ ra cổ sức mạnh âm trầm, rất là nguy hiểm.

Lúc trưởng tỷ sinh ra liền dẫn đến Bách Điểu Triều Phượng trời sinh dị tượng, suốt ba ngày mới tán, trong kinh liền xuất hiện lời đồn đại, nói trưởng tỷ có mệnh cách đặc thù, ngày sau nhất định có thể khiến Ung triều mang đến trăm năm phồn vinh, là tướng số mẫu nghi thiên hạ.

Cho đến khi 6 tuổi nàng đã được tuyển làm thư đồng cho Công chúa, lúc này hằng năm mới sinh hoạt tại trong cung.

Chính bản thân Diệp Cẩn Ninh cũng không rõ vì điều gì, từ khi nhìn thấy trưởng tỷ về sau, cả người cảm thấy không quá thoải mái, cho nên nàng luôn một mực tránh trưởng tỷ.

Mãi cho đến buổi tối ngày đó trưởng tỷ phát bệnh, chính mắt nàng nhìn thấy trưởng tỷ toàn thân thấm máu, co giật trên mặt đất, khiến nàng bị dọa cho nhảy dựng. Vào lúc ban đêm có một đám hòa thượng tới vì trưởng tỷ tác pháp, người tới còn có một lão hòa thượng có lông mày rất dài lại trắng tiến vào phòng của phụ thân.

Sau nửa đêm, nàng canh giữ ở ngoài phòng của trưởng tỷ, mơ mơ màng màng ngủ mất, không biết sao lại như thế, nàng liền chết rồi.

Sau khi chết, Hầu phủ vì nàng lập bài vị trường sinh, được toàn tộc hương khói cung phụng. Hồn phách nàng phiêu đãng ở bên trên bài vị trường sinh, nhìn quang cảnh Hầu phủ vài thập niên. Nàng vừa thấy, mới biết được cả đời này của nàng bi kịch như thế nào.

Trưởng tỷ được chú định là mệnh Hoàng Hậu, chỉ là mệnh cách khác biệt, buổi tối ngày đó nàng nhìn thấy lão hòa thượng, chính là cao tăng đắc đạo của Sùng Dương tự, cao tăng đoán chắc trưởng tỷ năm 17 tuổi sẽ có một kiếp nạn sinh tử, cần lấy một người có quan hệ huyết thống trong phủ, còn cần là người có mệnh cách tương hợp với trưởng tỷ vì nàng mà chắn tai ương, mới có thể bảo toàn cho trưởng tỷ. Chỉ là trưởng tỷ sẽ thiếu người kia một mạng, kiếp sau cần phải trả lại phần ân tình này, nếu không hai người sẽ đem sự dây dưa cả đời trở thành nghiệt báo.

Vì để giữ được vinh hoa phú quý của toàn tộc, trong phủ trải qua tính toán cẩn mật, tính toán chính xác bát tự của nàng cùng trưởng tỷ về sau tương hợp, lúc này mới làm mẫu thân có nàng. Lại sợ nàng sinh hoạt lâu ở thế tục sẽ sinh ra tham niệm, hồn phách không đủ tinh thuần không dời chuyển được sinh tử kiếp của trưởng tỷ, lúc này mới đem nàng mới sinh ra không lâu đưa đi am ni cô.

Diệp Cẩn Ninh tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn từ đường bên trong người tới người đi, thấy trưởng tỷ thuận lợi trở thành Hoàng Hậu trở về tế bái, lại thấy nàng ấy thuận lợi sinh hạ Hoàng Thái tử, nhóc Hoàng Thái tử nho nhỏ sợ hãi mà đứng ở từ đường xem bài vị của nàng.

Thời điểm Diệp Cẩn Ninh thấy tiểu Thái Tử, cả người đều ngạc nhiên, tại trên người tiểu Thái tử nàng rõ ràng nhìn thấy được câu chuyện cuộc đời hắn.

Tiểu Thái tử sinh vào tháng tám năm Sùng Quang thứ mười. Tháng ba năm Sùng Quang thứ hai mươi ba, Sùng Quang Đế bệnh nặng băng thệ, năm ấy hắn mười tuổi đăng cơ đế vị, sử gọi là Cảnh Dương Đế, lúc tại vị vẫn luôn sinh hoạt cùng mẫu thân, cũng chính là trưởng tỷ của nàng buông rèm chấp chính, đại quyền trước sau nắm giữ chặt chẽ trong tay Hoàng Thái Hậu, điều này cũng dẫn tới việc hắn suốt đời hậm hực thất bại, tích tụ trong lòng, cuối cùng qua đời vào tháng một năm Cảnh Dương thứ 23, khi chết bất quá đã 33 tuổi.

Diệp Cẩn Ninh cảm thấy thật thần kì, về sau phàm là người tới tế bái nàng, nàng cũng trên từ người bọn họ thấy được cuộc đời họ. Xem càng nhiều, nàng càng chết lặng, cũng không biết kí sinh trên bài vị bao lâu, nàng nhìn Hầu phủ những người đã từng là cố nhân từng bước từng bước qua đời, lại sinh ra rất nhiều gương mặt củ cải nhỏ mới,, lại nhìn đàn củ cải nhỏ này trưởng thành, lại đến trưởng tỷ mất, sau đó một đám người đã từng hại chết nàng rời đi nhân thế, oán hận của Diệp Cẩn Ninh đối với bọn họ mới biến mất sạch sẽ.

Rốt cuộc sau 70 năm khi nàng qua đời, Sùng Dương tự có một vị cao tăng khác đi ngang qua Hầu phủ, nhìn thấy nàng thì rất giật mình, nói thẳng trước đây nàng dưới Phật Tổ dốc lòng tu Phật mười năm, mới tu thành một viên thánh khiết Phật tâm, lại được toàn tộc trên dưới Hầu phủ mấy chục năm hương khói thờ phụng liền luyện được một đôi tuệ nhãn, có thể nhìn thấu mệnh số của người trong trần thế. Lại nói nàng không nên đời đời kiếp kiếp bị trói buộc tại đây, vì thế tay áo dài vung lên, nàng liền như đám mây mù, cả người phiêu đãng tan đi.

===

Đầu tháng ba, đúng vào lúc hoa đào nở rộ khắp nới, thiếu nam thiếu nữ các nơi theo mùa xuân mà đến, tựa hồ cũng nổi lên tâm tư rung động, kết bè kết nhóm ước hẹn chơi xuân, bắt bướm, thả diều, cưỡi ngựa.

Ngay tại Thịnh Kinh đã nhiều ngày qua đã xảy ra một chuyện lớn, tiểu công tử phủ Tĩnh An Hầu khi cưỡi ngựa đụng vào thứ nữ của phủ Hàn Lâm Viện học sĩ, tiểu công tử ngã bị thương ở tay, tuyên bố muốn phủ Học sĩ đem người người hại hắn giao ra đây, nếu không hắn sẽ làm ầm ĩ khiến phủ Học sĩ gà chó không yên, mà thứ nữ phủ Học sĩ bị thương tới đầu, hôn mê ba ngày không tỉnh.

Phủ Học sĩ loạn thành một đoàn, cũng không phải bởi vì việc sống chết của thứ nữ, mà là sợ thứ nữ từ nay về sau không tỉnh lại, đi đời nhà ma, không giao ra được người đi đến phủ Tĩnh An Hầu nói rõ.

Thời điểm Diệp Cẩn Ninh có ý thức, chợt nghe được bên người có nữ nhân khóc lóc nặng nề, còn nghe được một giọng khắc nghiệt của nữ nhân vẫn luôn quở trách người đang khóc lóc.

"Ta nói muội muội rồi, Cẩn nha đầu vì ở trước tiểu Hầu gia lộ mặt, hoàn toàn liên lụy đến toàn phủ, hay cho nàng bây giờ hai mắt nhắm lại không biết thế sự bên ngoài, coi như không biết việc gì, lúc tỉnh lại khó nói cả chuyện tai họa này đã vượt qua, ngược lại cho Tuyên nha đầu của chúng ta, suốt ngày bị lão phu nhân cùng phu nhân gọi đến hỏi sự tình ngày đó."

"Việc này cùng với Tuyên tỷ nhi của chúng ta một điểm liên quan cũng không có, đều là do Cẩn nha đầu ồn ào chạy ra, cho dù nó không tỉnh, người cũng phải nâng đến trước mặt tiểu Hầu gia nhận tội, muốn lấy Tuyên tỷ nhi của chúng ta kể tội, ta đầu tiên không đáp ứng."

"Ta nói muội muội ngươi nhận tội đi, dù sao Cẩn nha đầu cũng không được ổn, thừa dịp người còn có hơi thở, nhanh chóng giao cho tiểu Hầu gia đưa đi, miễn không duyên cơ gì lại liên lụy đến ngươi."

Diệp Cẩn Ninh cảm thấy đầu đau nhức, lỗ tai giống như có ruồi bọ bay kêu vo ve, nàng không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: "Im, miệng."

Thanh âm khàn khàn, Diệp Cẩn Ninh chỉ cảm thấy như là yết hầu bị nóng khó khăn phát ra thanh âm, khó nghe thật sự. Lại thành công làm âm thanh ong ong bên tai biến mất sạch sẽ. Diệp Cẩn Ninh lúc này mới cảm thấy vui vẻ một chút, thân thể đã bị một người gắt gao ôm lấy, đau đến nỗi nàng cau mày mở mắt ra.

"Cẩn nha đầu, người vậy mà tỉnh lại rồi, nếu không tỉnh lại, trong phủ sẽ phải bị tiểu Hầu gia ném lên trời luôn."

Đầu tiên Diệp Cẩn Ninh nhìn đến không phải gương mặt kia của nàng ta mà là mệnh số của nàng.

Phương thị, sinh vào năm Tuy Hòa thứ tám, con nhân sĩ Quận Xương, người năm xưa từng là sấu mã Dương Châu, được Hàn Lâm Viện Học sĩ Diệp Nguyên Thú nhìn trúng, bước lên trở thành di nương tam phòng, sinh được một trai một gái, con cái yêu quý, vào ngày 10 tháng 3 năm Tuy Hòa thứ 40 bị đột tử, hưởng dương 32 tuổi.

Diệp Cẩn Ninh nhìn chằm chằm cái câu cùng hàng chữ kia 'Bị đột tử vào ngày 10 tháng 3 năm 40', lại nhìn xem khuôn mặt gầy có thiên hương cay nghiệt kia của Phương thị, con mắt liền nóng rát đau đớn.

Nàng nhắm mắt, mặt không biểu tình mà nhìn về phía người đang khóc như hoa lê đái vũ bên cạnh, nàng nghĩ muốn chạm lại không dám chạm vào nữ nhân, hỏi: "Hiện tại là năm Tuy Hòa thứ mấy ngày mấy tháng mấy?"

Liễu thị bị Diệp Cẩn Ninh hỏi, lúc này mới dừng khóc, sững sờ mà trả lời: "Ngày 10 tháng 3 năm 40, tỷ nhi sao lại đều quên hết tháng năm rồi? Cũng trách di nương không tốt, không thấy con khỏe, làm con bị chịu tội này."

Diệp Cẩn Ninh nghe được Liễu thị trả lời, quay đầu lại nhìn Phương thị, nhìn thế nào cũng là một khuôn mặt có tướng đoản mệnh, đầu nàng càng đau, nhịn không được che kín đôi mắt, hô: "Người đâu mau tới lôi nàng ta đi, ta xem nhìn không nổi khuôn mặt xúi quẩy như vật trước mắt ta, người đều phải chết còn muốn chạy đến trước mặt ta, thật là xúi quẩy, làm ô uế mắt ta."

"Cái gì?" Phương thị tức giận đến sắc mặt tái nhợt, "Con nhóc thối ngươi nói ai xúi quẩy? Ai muốn chết hả?"

Phương thị tức đến muốn ra tay đánh Diệp Cẩn Ninh, Liễu thị nhào tới, gắt gao bảo vệ nàng. "Không cho phép đánh con gái ta, ngươi dám đụng vào con ta, ta liều mạng với ngươi."

Phương thị đánh hai cái đều rơi trên người Liễu thị, Liễu thị co người chịu đựng, còn lo lắng mà ôm mặt Diệp Cẩn Ninh hỏi han. "Tỷ nhi, nơi nào của con không thoải mái?"

Diệp Cẩn Ninh xoa xoa đôi mắt nói: "Đôi mắt đau."

Liễu thị nhẹ nhàng thổi thổi, dỗ dành nói: "Không đau không đau, di nương thổi một chút liền hết đau."

Diệp Cẩn Ninh nhẹ nhàng gật đầu, không bỏ qua được ánh mắt muốn ăn thịt nàng ở bên cạnh kia, cũng mặc kệ lời nói của nàng có đắc tội với người khác hay không, lời nói thẳng thừng không mang chút quanh co, "Ngài nhìn ta cũng vô dụng, nhìn ta cũng không thay đổi được số mệnh sẽ chết của ngài, ngài sống không quá hôm nay, còn không bằng sớm trở về ngẫm xem mình còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành."

"Con nhóc thối, ngươi dám trù ta chết? Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không, cũng bớt cho ngươi ở trên đời này gây tai họa cho người khác."

Phương thị lộ ra hung ác đẩy Liễu thị ra, Liễu thị hung hăng té ngã trên đất, Diệp Cẩn Ninh có chút tức giận. Nàng trừng mắt nhìn Phương thị, Phương thị cũng không biết như thế nào, vô duyên vô cớ liền té lăn quay trên mặt đất, đầu gối đau đến nỗi nàng ta la lối kêu lên, lớn tiếng kêu ma ma ở ngoài cửa đi vào.

"Ôi, di nương đây là bị làm sao vậy?"

Phương thị đau đến nhe răng trợn mắt, được ma ma đỡ đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Diệp Cẩn Ninh nói lời tàn nhẫn, "Ngươi chờ đó, ta đi nói cho lão gia biết, xem Liễu thị nuôi dạy được đứa con gái tốt như thế nào lại đi mắng di nương, ngươi chờ bị lão gia lột một lớp da đem đi giao cho tiểu Hầu gia ăn tươi nuốt sống đi!"

Diệp Cẩn Ninh cũng mặc kệ nàng ta, ngược lại nhìn về phía Liễu thị được người ta nâng dậy. Liễu thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay Diệp Cẩn Ninh bởi vì hôn mê giày vò đến khi sống lại đã gầy đi một vòng, tỉnh lại còn gặp Phương thị mắng một trận, hốc mắt liền nóng lên. Nhưng mà câu nói tiếp theo của con gái nàng thành công làm nàng ngừng nước mắt.

"Ngài đừng khóc, vốn dĩ cũng là tướng đoản mệnh, không sống bao nhiêu năm, trước khi chết còn làm bản thân mù đôi mắt, mệnh số này so với khuôn mặt khắc nghiệt còn không bằng đâu!"

Liễu thị:"...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh