Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Cẩn Ninh đen mặt nhìn vị mẫu thân này của nàng sau khi nghe xong lời nàng nói lại khóc, nước mắt mãnh liệt bao la mà rớt xuống, trong miệng nói thẳng con gái làm sao vậy? Sao lại nói mê sảng, ngược lại khiến Diệp Cẩn Ninh tức đến quay người không muốn nói chuyện.

Liễu thị ở trong phòng ngây người một hồi, biết Diệp Cẩn Ninh mới vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi, cũng ngừng khóc, thở dài đi ra gian ngoài thêu hoa.

Khi Diệp Nguyên Thú trở về, Phương thị liền khóc sướt mướt đi tố khổ, Diệp Nguyên Thú không ngờ chuyện xảy ra mà nổi nóng, trực tiếp kêu người đem Diệp Cẩn Ninh gọi đi lên.

Toàn thân Diệp Cẩn Ninh không thoải mái đã được nghe báo là Diệp Nguyên Thú muốn gặp nàng, trong bung nàng cảm thấy không vui, nhất là một phần trong đầu vẫn còn ẩn ẩn đau, đang muốn cự tuyệt liền thấy Liễu thị bên cạnh muốn nói lại thôi, buồn khổ lại bất đắc dĩ.

Diệp Cẩn Ninh nhìn thoáng qua, chỉ đem sự không vui nuốt lại vào bụng, kéo căng khuôn mặt đứng lên, nha hoàn hầu hạ thay một bộ lại một bộ quần áo, chịu đựng cái trán đang khó chịu, đi thư phòng của Diệp Nguyên Thú.

Nếu nói khuôn mặt căng chặt Diệp Cẩn Ninh là khuôn mặt không biểu tình trông rất giống một cái tượng đất tinh tế, thì khuôn mặt căng chặt của Diệp Nguyên Thú chính là Diệp Cẩn Ninh thiếu ông mấy ngàn lượng bạc không trả.

Duyên phận của con người đều là do đời trước chú định, đời này có thể trở thành cha con, hoặc là đời trước nàng thiếu nợ ông, điều này là muốn trở về báo ân, hoặc là đời trước ông thiếu nàng, nàng trở về đòi nợ.

Diệp Cẩn Ninh không biết rõ bọn họ thuộc về điểm nào, người vẫn luôn căng mặt đưa lưng về phía Diệp Cẩn Ninh cuối cùng xoay người lại, cái này làm cho Diệp Cẩn Ninh thấy rõ mặt ông, đồng thời còn có mệnh cách của ông.

Diệp Nguyên Thú, sinh vào năm Tuy Hòa thứ ba, tổ tiên từng nhậm chức Diệp Quốc công, là đứa con thứ ba của Diệp Châu cùng Tần thị, là con cháu đời thứ năm có tiền đồ nhất của Diệp thị nhất tộc, năm Tuy Hòa thứ 23 đậu Bảng Nhãn, cả đời bảo thủ, tâm thường vô vi, làm người cứng nhắc cổ hủ, không biết biến báo, mặc dù Hoàng Đế trọng tài, nhưng lại chướng mắt sự diễn kịch của ông, cố gắng suốt đời ở một vị trí tại Hàn Lâm Viện học sĩ chưa từng lên chức, tuổi già tiêu điều.

Điển hình của số mạnh năm xưa phú quý, tuổi già thê lương, cũng là mệnh cách không may mắn.

Diệp Cẩn Ninh há to miệng, có lòng muốn báo chút cho ông hai câu, dù sao chiếm thân xác khuê nữ người ta, dù sao cũng phải làm hết trách nhiệm đạo hiếu.

Ngay lập tức nghe được Diệp Nguyên Thú nổi giận nói: "Ngươi là đồ nghiệp chướng, còn không quỳ xuống cho ta!"

Diệp Cẩn Ninh uất ức đem lời nói nghẹn trở về, rất không cao hứng mà nhíu mày: "Ta vì sao phải quỳ xuống?"

"Ngươi cái nghiệt nữ này, va chạm với tiểu Hầu gia không nói, còn nguyền rủa Phương di nương, há mồm ngậm miệng trù người ta đi chết, ta cũng không biết trong phủ này của ta nuôi dưỡng ra một nữ nhi tốt như vậy, lại còn dám tranh luận? Còn không mau quỳ xuống cho ta!"

Diệp Cẩn Ninh yên lặng nhìn ông, trong mắt đen như mực mang theo sự khó hiểu, "Chuyện tiểu Hầu gia đó, chờ ta gặp hắn, ta sẽ tự định nhân quả, còn chuyện Phương thị, mệnh cung của bà ấy sớm già, nhân trung ngắn nhỏ, miệng nhỏ môi mỏng, rõ ràng là tướng đoản mệnh, vốn là không sống quá 32 tuổi, chết vào ngày 10 tháng 3 năm Tuy Hòa thứ 40, đây là số mệnh sớm đã được định sẵn, nếu ta thấy được, thì nên nói thật với bà ấy, khuyên bà ấy trước tiên chuẩn bị sẵn sàng chịu chết, điều này thì có gì không đúng sao?"

Có người luôn thích xu lợi tránh hung, không thể nghe chuyện không tốt, chẳng lẽ không nói ra mọi chuyện thì sẽ không xảy ra sao?

Diệp Cẩn Ninh dưới Phật Tổ tu hàng, trước sau luôn ghi nhớ những lời 'người xuất gia không thể nói dối' này.

Diệp Nguyên Thú tức giận không nhẹ: "Nghiệt nữ, ngươi vẫn lại không biết hối cải!"

"Ta có gì sai? Thư phòng này viết lên câu làm người trung thực, gương sáng treo cao, không phải cũng là đang dạy dỗ chúng ta làm người phải nói lời thật hay sao? Không nói lời thật sau khi chết sẽ đến địa ngục bị rút lưỡi." Diệp Cẩn Ninh đã từng làm người xuất gia, trước sau cẩn thận tuân thủ Phật giới Phật quy, nhất là kiêng kị phạm năm giới, đặc biệt là việc không được nói dối này.

Diệp Nguyên Thú nghẹn lời, lời này nói ra ông thật không thể phản bác được, nếu phản bác, vậy chẳng phải là đang vả mặt con đường làm quan của ông sao?

"Tốt tốt tốt, ta thử hỏi ngươi, nếu có người cũng trước mặt ngươi nói ngươi sống không quá đêm nay, ngươi có cảm tưởng gì hả?"

Diệp Cẩn Ninh nhăn lại mày đẹp, giống như đang nhìn thấy một đứa ngốc mà nhìn ông: "Nếu ta đã bị định là sống không quá đêm nay, kia cũng là do số mệnh của ta, ta sẽ tam huân tam mộc (tắm gội sạch sẽ?), chuế hỏa (trang điểm thật đẹp, chỉnh tề) cho chính mình, an bài thật tốt hậu sự, sau đó chính là chờ chịu chết."

Diệp Nguyên Thú tức giận đến phát run, liền nghe Diệp Cẩn Ninh lắc đầu thở dài nói: "Ngài chính vì quá nhọc lòng quan tâm, lúc tuổi già mới có thể bị con cái bất hiếu làm liên lụy, tán gia bại sản, thê ly tử tán, rơi vào kết cục áo rách quần manh bị đông lạnh chết."

Diệp Nguyên Thú: "....."

Diệp Nguyên Thú tự nhận thấy ông ngoại trừ tính tình không quá tốt, mặt khác đều còn khá tốt, ít nhất ông chưa bao giờ động một chút là đánh người, nhưng đêm nay, ông thật sự muốn đánh chết đứa con gái bất hiếu này!

Diệp Cẩn Ninh tựa hồ không thấy được tay của ông đã sờ đến nghiên mực đuôi rồng trên bàn sách, vẫn còn nói tiếp: "Bất quá cũng không làm khó ngài, sinh hạ được ba đứa con trai, sớm đã chết hai đứa, tuổi già còn lại một đứa con trai, nếu như ngay cả một đứa con trai cuối cùng cũng chết, xác thực sẽ không còn người có thể kế thừa y bát của ngài, cũng may ngài còn có một đứa con gái sống được tương đối lâu, lúc ngài chết cong về sau còn tự thân thay ngài thu hài cốt, đáng tiếc là một người ngũ tệ tam thiếu, số mệnh cuối cùng cô độc..."

Diệp Cẩn Ninh nhẹ gật đầu, nghĩ còn tốt cả gia đình không phải đều là quỷ đoản mệnh, lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn đến một câu 'con gái Liễu thị', 'lúc tuổi già đau khổ'. Cái này vừa thấy, nàng liền sửng sốt. Con gái Liễu thị, quá quen mắt.

Diệp Nguyên Thú hô hấp dồn dập, thật là tức đến không chịu được: "Ngươi trù Phương thị cũng thôi đi, lại còn chú (nguyền rủa, trù ẻo) lên anh trai của ngươi, còn đại nghịch bất đạo chú lên cha ngươi, tốt cho một Liễu thị, nuôi dạy ra một nữ nhi tốt! Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút di nương ngươi mấy năm nay chăm sóc ngươi thế nào, tốt, thật tốt."

Diệp Cẩn Ninh: "...."

Cho nên cái người ngũ tệ tam khuyết, khắc chồng khắc con, sống cô độc quãng đời còn lại, lúc tuổi già đau khổ, là nàng?! Nàng chính là đứa con gái xui xẻo kia??

Trong miệng Diệp Cẩn Ninh thầm kêu khổ, nàng cuối cùng hiểu rõ, một đời này của nàng xem ra là tới báo ân, bằng không vì sao toàn gia đều là quỷ đoản mệnh, còn nàng là một người trường thọ, đây không phải chú định cho nàng làm người nhặt xác, còn không cho nàng tuổi già đi liên lụy hậu thế sao?

Diệp Cẩn Ninh mặt ủ mặt ê, không nhìn đến Diệp Nguyên Thú đã túm lên nghiên mực đuôi rồng, đang từ từ hướng nàng nện xuống. Không ngờ lúc này có nha hoàn xông vào, "Lão gia không xong, Phương di nương... Phương di nương không còn."

Tay Diệp Nguyên Thú run lên, nghiên mực đuôi rồng mất chính xác, khó khăn lắm mới sượt qua gương mặt Diệp Cẩn Ninh, nện xuống bên chân Diệp Cẩn Ninh. Một đập này, cũng đem sự chú ý của Diệp Cẩn Ninh kéo trở về.

"Ngươi nói cái gì?" Diệp Nguyên Thú một lầm cảm thấy bản thân nghe lầm, "Lặp lại lần nữa."

Nha đầu quỳ trên mặt đất khụt khịt không ngừng, "Hồi bẩm lão gia, Phương di nương tối nay tâm tình không tốt, nói là muốn một mình tắm rửa, sau đó không lâu chúng nô tì nghe được phòng tắm truyền tới một tiếng vang thật lớn, vừa đi vào xem, Phương di nương.... Phương di nương đầu cúi ở một bên thùng gỗ, máu chảy đầy đất, nô tỳ... Bọn nô tỳ gọi vài tiếng không phản ứng, lúc này mới phát hiện, di nương không còn thở nữa."

Trong nháy mắt Diệp Nguyên Thú choáng váng, có lẽ bởi vì lúc đầu đã có Diệp Cẩn Ninh hù dọa, chuyện này trong đầu ngoại trừ khiếp sợ bên ngoài, mặt khác vẫn còn tốt.

Tâm tình của ông phức tạp nhìn về đứa con gái nhỏ, lúc này mới phát hiện giữa hai chân mày của con gái ông có một điểm đỏ không rõ ràng lắm lộ ra, nhìn thấy cực kỳ giống tiểu Ngọc Nữ hầu hạ bên cạnh Quan Âm tọa.

Vẻ mặt Diệp Cẩn Ninh bình tĩnh, không có chút nào ngoài ý muốn, sau đó cùng ánh mắt của ông đối trọng, há mồm lại nâng nâng, nói ra lời làm thiếu chút nữa không làm ông ngất: "Ngài cũng đừng quá khổ sở, về sau ngài còn phải chịu đau khổ tang con trai, tang con gái, vẫn là làm quen thật tốt sớm một chút, miễn cho ngày sau càng khó chịu."

....Diệp Cẩn Ninh không có gì bất ngờ trước chuyện bị Diệp Nguyên Thú đánh ra cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh