22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Không bao lâu nàng ngoi lên bờ khi bị người ôm vào người vừa vặn. " Ta tìm ngươi rất lâu. Hải Quỳnh ta thích ngươi. Nhờ có ngươi mà ta tìm được thứ bản thân cần cho nên ngươi thành bạn gái ta được không?"

Hải Quỳnh vừa lên còn chưa kịp thở đã bị tỏ tình tới tấp. Triệu trợ lý bạn gái không ít góp sức. " Ngươi không nói gì coi như đồng ý." Nói xong hắn liền cúi xuống hôn, ban đầu chỉ là chạm nhẹ sau đó hắn không tự giác liếm miêng có chút mặn giống vị nước biển.

Lúc sau càng không kiên nể gì hôn. Đợi Hải Quỳnh choáng váng không biết gì hết hắn liền bế người về phòng thay đồ.

Hải Quỳnh nhận ra thì đã quá muộn hơn nữa nàng còn bị người ôm gắt gao. Thực ra nàng thực thích cùng Châu nhi chơi nhưng mà khi đại nhập hắn trưởng thành hình ảnh vào những lần tiếp xúc trước nàng ôm người vào lòng có chút thẹn.

Thấy mọi người xung quanh nhìn Hải Quỳnh muốn tự đi lại quơ quơ chân nhớ là còn mang vây cá chỉ có thể núp mặt vào hắn ngực. " Ngươi tính đưa ta đi đâu?"

" Đương nhiên là giúp ngươi thay đồ đi hẹn hò rồi. Ta sớm xin giám đốc cho ngươi nghỉ ngơi hôm nay rồi."

Thay đồ xong Vương Thúc Châu nhìn bạn gái quần áo hơi cũ không xứng hắn bạn gái vẻ ngoài. Kỳ Âm nói con gái thích đàn ông sẵn sàng bồi các nàng mua sắm và thanh toán hóa đơn.

" Ta dẫn ngươi đi xem công ty thương trường. Lúc trước ngươi đã làm ở công ty cũng biết đi."

Hải Quỳnh bị nắm tay có chút co rúm. Biết bạn gái nhỏ còn ngại hắn vẫn là không buông tay. Bởi vì Hàn Kỳ Âm nói nữ nhân để cho nàng có thời gian suy nghĩ liền dễ từ chối. Đối với nữ tính như vậy chỉ cần nàng có hảo cảm với ngươi ở bị ép sát sẽ thói quen nhường một chút.

Cho nên hắn cần phải chủ động, đúng như dự đoán Hải Quỳnh bị nắm tay mặt đều thiêu cháy vẫn không dám nói bỏ ra.

" Lấy quần áo cùng số đo cô ấy ra đây." Quản lý biết chủ tịch tới liền không nói hai lời đem đồ đưa qua.

Vốn tính đưa không chủ tịch vẫn chọn thanh toán thẻ nói rằng như vậy lúc tính sổ không ảnh hưởng. Làm cho Hải Quỳnh đối với hắn ấn tượng tốt hơn rất nhiều.

Nàng thay bộ váy mới nhất tương tự cái váy màu xanh nàng mặc trong giấc mơ. " Thật đẹp, vị này tiểu thư da trắng mặc lên càng đẹp."

Hải Quỳnh bị khen đỏ mặt : " Không có là do quần áo tiệm đẹp thôi."

Tiếp theo là một loạt qui trình mau giày mũ, mỗi lần Thúc Châu đều kiên nhẫn chọn bộ đẹp và phù hợp sở thích của nàng nhất.

" ngươi không cần mua nhiều như vậy đâu."

Hải Quỳnh thấy đồ quá nhiều có chút lo lắng, nàng vừa mới thành người khác bạn gái còn chưa quen lại mua nhiều đồ như vậy có xấu quá không?

Vương Thúc Châu nắm nàng tay nhỏ mân mê. " Ngươi là ta bạn gái, ta người này không có gì ưu điểm chỉ có một thứ tốt là một khi thích ai đều là xác định cùng nhau kết hôn. Tuyệt không có chơi ý tứ. Cho nên ta kiếm tiền cho tương lai lão bà dùng không có gì sai."

Nghe lấy hôn nhân mục đích Hải Quỳnh tâm cũng an xuống, nàng lo lắng người chỉ là nhất thời hứng thú. Dù biết không phải vậy vẫn là có chút lo lắng.

Nhận ra Hải Quỳnh nghĩ gì hắn xoa nàng đầu: " Xin lỗi vì không nói rõ làm ngươi lo lắng."

" không phải lỗi của ngươi."

Từ đó trước cổng Tinh Húc đại học thường có một chiếc điệu thấp siêu xe tới đón Hải Quỳnh.

" Ngươi không cần tới đón thường xuyên đâu. Trường ngược hướng với công ty mà."

Mỗi ngày đều đưa rước, nàng không tính mới quen nhau liền cùng ở chung nên quyết định đợi bản thân tốt nghiệp lại nói.

" Ta là nhớ ngươi cho nên mới muốn cùng ngươi cùng nhau. Với lại ngươi thời gian này bận quá không có hẹn hò thời gian. Ta cũng khổ sở lắm đâu."

Hải Quỳnh có chút áy náy: " Ngoan ha, đợi ta tốt nghiệp tới công ty đi làm có thể bồi ngươi."

Vương Thúc Châu cảm thấy có sự nghiệp nữ nhân rất tuyệt nên hắn không cản. Hơn nữa sợ bạn gái đột ngột tới công ty thăm sớm báo trước cho nhân viên. Không ít người biết tin chủ tịch có bạn gái đều ngạc nhiên hảo sao. Thậm chí còn sợ bạn gái ghen mà cho đổi người ở tầng trên đều thành nam.

Vị kia Tịnh thư ký kế hoạch đều bị đảo lộn, nàng muốn thử cách khác nào ngờ bị Vương tổng tức giận đuổi qua công ty con làm việc. Muốn khiếu nại đều không được phải ấm ức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro