Không Tên 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều ngập tràn ánh sáng đó

Niềm hạnh phúc còn rực rỡ hơn những phép màu

Cả thế giới chìm trong khúc nhạc giáng sinh

Jingle bell, tớ tạm quên đi những chuyện tồi tệ trong quá khứ

Dù chỉ trong một buổi chiều


...

Chi Lan mở rèm cửa. Hôm nay là Giáng Sinh. Mọi con đường, góc phố đều được trang hoàng rực rỡ thật vui mắt.

Chi Lan vừa khỏi ốm, nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Ba mẹ và anh trai vẫn đang ở bên Hàn Quốc.

Ngần ngừ một thoáng, Chi Lan mặc một bộ váy mình thích nhất. Mặc quần tất và khoác áo, quàng khăn cẩn thận. Cô quyết định ra ngoài dạo phố một mình.

Cô đi bộ thong thả. Rẽ vào một vài cửa hàng quần áo. Cửa hàng mỹ phẩm. Cửa hàng văn phòng phẩm. Cửa hàng hoa. Và như thường lệ, cửa hàng sách. Mỗi lúc bước ra lại cầm theo một món đồ nho nhỏ nào đấy. Một chiếc chân váy dài. Một hộp phấn má hồng. Một hộp màu nước. Một chậu hoa nhỏ. Một cuốn sách tiếng nước ngoài.

Chi Lan dừng lại ở một quán cà phê yên tĩnh.

Lan giở những món đồ mình mới mua ra ngắm nghía lần lượt. Chiếc loa nhỏ từ trên cao phát ra một giai điệu vui tươi mà Lan không biết, thế nhưng nó làm cô cảm thấy thật dễ chịu.

Món Matcha Latte cũng thật ngon.

Chi Lan mở điện thoại. Anh trai Đông Dương gửi cho cô một bức hình. Anh mới cắt tóc, tay cầm một con búp bê gỗ mặc trang phục truyền thống Hàn Quốc. Kèm theo là tin nhắn "chúc mừng sinh nhật em gái, đây là quà".

"Em rất thích. Cảm ơn anh." Cô nhắn tin trả lời. Thật sự con búp bê rất dễ thương. "Tóc mới của anh cũng đẹp nữa." Cô nhắn thêm.

Ngoài ra, ba mẹ cũng gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Sau khi nhắn tin trả lời ba mẹ. Chi Lan trả tiền nước và lại tiếp tục dạo phố.

Đi một đoạn, cô nhận ra ở nơi kia thật đông người. Người ta đang tổ chức một lễ hội gì đó.

Chi Lan sang đường và hòa vào dòng người.

Bình thường cô rất ngại những nơi chốn đông người. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Tâm trạng Chi Lan cũng thật phấn chấn.

Xung quanh nếu không phải là bố mẹ dẫn theo trẻ con thì cũng là những cặp yêu nhau. Chi Lan là người duy nhất đi một mình. Thế nhưng cô không cảm thấy buồn một tí nào. Khỏi ốm, mua những món quà ưng ý và nhận được sự quan tâm của gia đình đối với cô đã là rất hạnh phúc rồi.

Chi Lan mua bánh crepe chocolate chuối. Chưa bao giờ cô ăn một chiếc bánh crepe ngon như thế này.

Lan đi ngang qua một quầy hàng gắp thú bông. Quầy hàng khá vắng. Có lẽ vì trong lồng kính chỉ còn đúng một con gấu to duy nhất, lại nằm ở vị trí rất khó gắp.

Lần đầu tiên trong đời, cô nảy ra ý định muốn chơi.

Chi Lan không phải là một cô gái may mắn. Nếu không muốn nói là ngược lại. Cô chưa bao giờ thắng trong những trò may rủi.

Thế nhưng, hôm nay tâm trạng của Lan thật tốt. Dù có thua hay thắng cũng không thành vấn đề.

Lan bỏ tiền vào chiếc máy.

Và gắp được con gấu ngay lần đầu tiên.

Chính Chi Lan cũng cảm thấy kinh ngạc với bản thân mình.

Vào lúc này, cô đột nhiên lại nghĩ đến Thiên An. 

Chi Lan đặt con gấu bông lên bồn hoa, và chụp một bức ảnh.

Sau đó, cô gửi một tin nhắn.

"Tớ gắp này. An thấy có hay không? Lần đầu tiên đấy. Tớ tặng nó cho cậu."

Mặc dù tin nhắn đó, phải đến mấy ngày sau Thiên An mới đọc được, vì cậu bị ốm một trận thập tử nhất sinh. Thế nhưng hôm ấy vẫn là một ngày hoàn hảo đối với Chi Lan.

Mùa đông năm đó, Vũ Thiên An mười bảy tuổi.

...

Tương lai thế nào, ai biết được...

Chỉ là ngày mai, tớ sẽ đến tìm cậu nhé?

Hoặc là ngày kia, tuần sau cũng được.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro