Chương 58-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58: Kết thúc hồi ức

Lâm Chi mở mắt, mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả những chuyện xảy ra tối qua ùa về trong tâm trí.

Cô nhớ rõ mình uống một cốc nước Hồ tổng mời, một lúc sau toàn thân mềm nhũn, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Ký ức sau đó mơ mơ hồ hồ, hình như Hồ tổng đưa cô vào phòng khách sạn, chuyện sau đó thế nào thì không nhớ nổi. Cô như người say rượu, thiếu mất một đoạn ký ức.

Lâm Chi động đậy hai chân, muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy dưới thân nóng rát đau đớn. Như có thứ gì đó chọc vào giữa hai chân, bên trong cơ thể nhói đau.

Cô xốc chăn lên, thấy mình không mặc quần áo, trên người loang lổ những dấu vết đỏ ửng và bầm tím, những vết đỏ trước ngực là rõ nhất. Trên tấm ga trải giường cách đó không xa dính một vệt máu đã khô.

Những dấu vết bừa bãi này đều đang nhắc nhở cô đã thất thân.

Lâm Chi đau lòng, không ngờ lần đầu tiên của mình lại bị hủy hoại trong tay người tai to mặt lớn, mặt mũi đáng khinh như Hồ tổng.

Cô buồn bã đứng dậy mặc quần áo, vô tình nhìn tờ giấy trắng bị nằm dưới chiếc cốc trên tủ đầu giường, bèn cầm lên xem.

Bên trên viết: Lúc nào thức dậy thì liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi 13xxxxxxxx.

Chữ viết trên giấy rõ ràng thanh thoát, nét bút cứng cáp có lực, toát lên sự tiêu sái phóng khoáng.

Trong lòng Lâm Chi thổn thức, người ta thường nói, nét chữ nết người, không ngờ vẻ ngoài của Hồ tổng trông bình thường, mà chữ viết lại có thể đẹp đẽ thanh thoát đến vậy.

Nhưng dù chữ ông ta có đẹp thế nào, cô đều không muốn gọi điện thoại cho loại người ghê tởm đó.

Lâm Chi xé nát tờ giấy, giận dữ ném vào thùng rác.

Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Vừa mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Hồ tổng từ căn phòng ở góc hành lang đi ra, trán quấn băng gạc, miệng lầm bầm mắng chửi.

"Lâm Chi, đồ kỹ nữ, tối hôm qua dám chạy trốn. Đã báo bảo vệ của khách sạn ngăn lại, thế mà không thấy bóng dáng đâu. Lần này không có được cô, còn bị đánh vỡ đầu, đúng là đen đủi. Lần sau phải cho nhiều thuốc một chút, xem tôi có làm chết cô không."

Lâm Chi sợ tới mức lập tức quay về phòng. Nghĩ lại những lời Hồ tổng vừa nói, có nghĩa người ở cùng cô tối qua là người khác?

Nhưng cố gắng thế nào cô cũng không nhớ nổi mặt của người đàn ông kia. Chắc trong thuốc của Hồ tổng có chứa thành phần gây ảo giác, mới khiến cô mất một phần trí nhớ.

May mà lần đầu tiên của cô không phải cho loại người như Hồ tổng.

Người đàn ông tối qua để lại lời nhắn, bảo cô liên hệ với anh ta thay vì mặc quần áo đi luôn, nên chắc nhân phẩm không quá kém. Chữ viết lại còn rõ ràng mạch lạc, vẻ ngoài có lẽ cũng thanh tú.

Nhận thức được chuyện này, nỗi buồn trong lòng Lâm Chi vơi đi nhiều. Cô im lặng nhìn những mảnh giấy vụn trong thùng rác, từ từ thở dài.

Thôi, coi như hẹn hò với soái ca một đêm. Gọi điện cũng chẳng ích gì, chẳng lẽ bắt một người đàn ông xa lạ chịu trách nhiệm? Mà tối qua hình như cô là người chủ động.

Thời gian qua đi, trong lòng Lâm Chi cũng không còn canh cánh chuyện này nữa. Cô coi đó là một lần ngoài ý muốn trong cuộc đời dài lâu của mình.

Còn chuyện ngoài ý muốn đối với Lâm Chi lại thành dấu vết khắc sâu trong tim Quý Hoài Thịnh.

Sau khi rời khỏi khách sạn, anh vẫn luôn đợi điện thoại của cô. Cứ có cuộc gọi đến, anh lại tưởng đó là Lâm Chi, nhưng lần nào cũng không phải, chờ mong bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu.

Một ngày, một tuần, một tháng qua đi..... Anh vẫn không nhận được điện thoại của cô. Có lẽ ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó, gần đây anh thường xuyên gặp mộng xuân, người trong mộng luôn luôn là Lâm Chi.

Trong mộng, anh đè cô xuống dưới thân, kết hợp chặt chẽ. Còn cô không ngừng yêu kiều thở dốc dưới thân anh, trêu chọc khiến anh muốn ngừng mà không được. Anh mạnh mẽ giày vò, hận không thể chết trên người cô.

Mỗi lần tỉnh lại, đũng quần anh đều ướt đẫm. Hiện tượng này chỉ xuất hiện trong thời niên thiếu, khi anh mộng tinh. Bây giờ anh đã hai mươi tám tuổi, thế mà còn giống như trẻ con, không khống chế được tính dục của mình.

Cô gái kia đúng là yêu tinh, câu mất hồn vía của anh. Nhưng anh lại chẳng gặp được cô nữa.

Thỉnh thoảng cô lại xuất hiện trong giấc mơ, cùng anh mây mưa một phen, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cho đến một ngày ba năm sau, anh gặp lại cô trong công ty. Nhưng hình như cô không nhớ anh, cô chỉ đứng từ xa liếc nhìn anh một cái, rồi rời mắt đi luôn.

Không ngờ cô lại là nghệ sĩ của công ty. Trước kia anh chưa bao giờ để tâm tới nghệ sĩ nữ trong công ty. Đặc biệt những nữ minh tinh tuyến mười tám danh khí cực thấp càng chẳng thể khiến anh chú ý.

Anh đã không phát hiện ra người phụ nữ mình ngày đêm mong nhớ lại ở ngay bên cạnh, thật là vận mệnh trêu ngươi.

**********************

Chương 59: 

Sau khi kể xong những chuyện xảy ra ba năm trước, Quý Hoài Thịnh hỏi Lâm Chi: "Em có nhìn thấy tờ giấy anh đặt trên tủ đầu giường không?"

Lâm Chi ngây người nhìn anh, gật đầu: "Có thấy."

Cô không ngờ người trong khách sạn ba năm trước lại là Quý Hoài Thịnh. Hóa ra anh là người đàn ông đầu tiên của cô. Chuyện này thật khó tin, nhưng lại khiến cô vô cùng hạnh phúc.

"Vì sao em không gọi điện thoại cho anh?" Quý Hoài Thịnh nhéo má cô, bất mãn nói.

Hại anh mỗi ngày đau khổ chờ đợi cô gọi đến, ngày ngày đêm đêm nhớ cô, lại chỉ có thể gặp gỡ ở trong mộng.

Lâm Chi đập tay anh, xoa hai má bị nhéo đau, lườm anh một cái: "Hôm đó em bị bỏ thuốc, không biết người kia là anh, em cứ tưởng là người khác. Sau khi tỉnh lại, em đã tức giận xé nát tờ giấy kia."

Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn cô, vừa hơi giận, vừa cảm thấy may mắn. Giận vì bao lâu nay cô không liên lạc với anh, may mắn vì cô gặp được anh sau khi bị hạ thuốc. Nếu cô không trốn thoát được, hoặc là sau khi chạy ra lại gặp người đàn ông khác, vậy thì...

Anh không dám nghĩ tiếp nữa. Không có nếu, người cô gặp được chính là anh.

Quý Hoài Thịnh ôm chặt Lâm Chi vào trong ngực, mặt tựa vào cổ cô, nói: "May mà người đó là anh. May mà ba năm sau em vẫn chưa kết hôn, nếu không, anh sẽ rất hối tiếc."

May mà anh không bỏ lỡ cô.

Vận mệnh đôi khi rất thú vị, nó đã định hai người sẽ ở bên nhau. Dù muộn ba năm, họ vẫn gặp lại nhau.

Lâm Chi nép mình trong vòng tay Quý Hoài Thịnh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe miệng hơi cong lên, hỏi: "Anh sợ bỏ lỡ em đến vậy sao? Có phải ba năm trước anh đã thích em rồi không?"

Cô cứ tưởng anh sẽ không trả lời trực tiếp, mà chỉ tìm vài cái cớ lừa dối cho qua.

Nhưng Quý Hoài Thịnh lại không do dự, cọ vào cổ cô, nhỏ giọng nói: "Ừ, anh thích em từ ba năm trước rồi."

Giọng nói bên tai trầm thấp êm ả, như mang theo sư quyến rũ mê hoặc, khuấy động màng nhĩ của Lâm Chi.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ, cô cảm thấy làn da ở đó hơi nóng lên. Hơi nóng ấy đi xuống, tràn vào lồng ngực, khiến máu trong tim cô sôi trào, nhói lên dữ dội.

Lâm Chi nâng hai tay lên ôm lấy anh, thầm nói trong lòng: "Em thích anh còn sớm hơn cơ, thích anh từ tám năm trước."

Từ năm nhất đại học cho đến bây giờ, cô đã yêu thầm anh suốt tám năm. Cứ tưởng rằng tình cảm đơn phương ấy sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại cô và anh đã lưỡng tình tương duyệt.

Quý Hoài đã yêu thầm cô suốt ba năm mà cô không hề hay biết. Có lẽ anh đã được trải nghiệm cảm giác yêu mà không có được, cũng từng một mình phiền muộn lúc đêm khuya.

Nếu anh cũng có những cảm giác đó, Lâm Chi cảm thấy tình yêu thầm kín của mình không còn quá gian nan nữa. Nhưng hiện tại cô chưa muốn nói cho anh biết cô thích anh suốt tám năm, cứ để cho Quý Hoài Thịnh tưởng anh thích cô trước đi.

*************************

Chương 60: Lời yêu thương.

Từ khi quay xong gameshow, tình cảm của Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi phát triển nhanh chóng. Hai người thường xuyên ở bên nhau, hẹn hò, ăn uống.

Quý Hoài Thịnh phát huy hết trách nhiệm của một người bạn trai, mỗi ngày đều tặng cho Lâm Chi một chậu hoa cúc nhỏ. Trên ban công và hành lang của phòng nghỉ xếp đầy những chậu hoa nhỏ xinh dạt đào sức sống, trong phòng tràn ngập hương hoa tươi mát thanh nhã.

Lâm Chi hỏi anh, vì sao ngày nào cũng phải tặng một chậu hoa.

Quý Hoài Thịnh nói, điều đó có nghĩa anh yêu cô mỗi ngày.

Lâm Chi nghe mà thấy xấu hổ. Người này thật là, trước đây thì không chịu nói yêu cô, từ sau khi ở bên nhau, ngày nào cũng nói mấy câu sến sẩm. Thỉnh thoảng nghe anh nói những lời đó, Lâm Chi đều thấy ngọt đến phát ngấy, buồn nôn muốn chết.

Ngoài việc gửi hoa cho Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh còn tặng cô đủ các loại quà: đồ ăn, đồ dùng, tất cả đều là thứ cô thích.

Lâm Chi cảm thấy Quý Hoài Thịnh thông suốt rồi, biết cô thích gì.

Một ngày nọ, vì anh tặng quá hoa nhiều, chất đầy sàn phòng nghỉ của cô, không còn chỗ để bước đi. Lâm Chi lại chẳng nỡ vứt đi, bèn lên phòng nghỉ tìm anh, muốn nhờ anh chuyển giúp mấy chậu hoa vào trong xe, để cô mang về nhà.

Lúc ấy, Quý Hoài Thịnh đang xem một quyển kịch bản đến mê mẩn, Lâm Chi bước vào cũng không phát hiện ra.

Cô bước đến, cúi đầu xuống, dựa sát vào anh: "Anh đang xem kịch bản gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh đột nhiên đóng kịch bản lại, bỏ vào trong ngăn kéo, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Không có gì."

Anh ôm lấy Lâm Chi, để cô ngồi lên đùi mình, hỏi: "Tìm anh có việc gì?"

"Anh tặng nhiều hoa quá, phòng nghỉ không còn chỗ để. Anh giúp em đặt vào trong xe được không, em sẽ mang về nhà."

"Được, em chờ chút, anh đi toilet đã." Quý Hoài Thịnh buông Lâm Chi ra, đứng dậy đi vào toilet.

Lâm Chi buồn chán nhìn quanh bốn phía, nhớ tới dáng vẻ thần thần bí bí của anh khi cất quyển kịch bản kia. Vì sao phải che che dấu dấu, không cho cô xem?

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô mở ngăn kéo, lấy kịch bản kia ra lật xem, rồi không thể nhịn cười. Anh đang đọc kịch bản gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro