Chương 18 : Không Sợ Bị "Làm"? Sao Dám Cắn Anh!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Khôn nhìn cái điện thoại đang kêu lên liên hồi, lại quay đầu nhìn nơi kết hợp chặt chẽ của mình và Châu Tấn.

Hoa huy*t đỏ bừng lúc đóng lúc mở cắn lấy quy đầu mẫn cảm của anh, còn tham ăn hút nó vào thêm một chút nữa, đột nhiên từ lỗ niệu đạo phun ra một dòng chất lỏng trong suốt.

Xương cùng tê dại, anh thở dài một tiếng, giọng khàn khàn: "Đúng là yêu tinh!"

Điện thoại có là gì chứ, vào Thủy Liêm Động của cô trước rồi tính sau.

Anh đỡ dương v*t sưng to khai phá hoa môi, mở rộng con đường chặt hẹp, nghiền ép tầng tầng nếp uốn, từng chút từng chút đi vào sâu trong hoa huy*t.

Đi vào được một nửa, anh đột nhiên dùng sức cắm mạnh vào trong, "phụt" một tiếng, dương v*t phá tan tầng tầng thịt mềm ngăn trở, đi vào toàn bộ, thúc mạnh vào hoa tâm kiều nộn của cô.

"A..."

Châu Tấn khẽ kêu lên, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao, đến cái chân đang đặt trên mặt đất cũng run lên, sắp đứng không vững nữa rồi.

Cô mờ mịt nhìn trần nhà, sao lại để tên khốn Trần Khôn này "làm" thêm lần nữa cơ chứ. Tại kỹ xảo khiêu khích của anh quá cao siêu, làm cô choáng váng, chảy nước, chẳng còn sức mà phản kháng.

Trần Khôn nâng nốt cái chân kia của cô đặt lên eo mình, thấp giọng nói: "Ôm chặt tôi."

Anh nâng bờ mông đầy đặn của cô, xoay người đi về phía sô pha, vừa đi vừa làm, eo dùng sức, dương v*t đâm thẳng vào trong hoa huy*t đỏ bừng của cô.

Cơ thể Châu Tấn nảy lên theo từng cú thúc mạnh của anh, đến khi người và mông hạ xuống thì lại hút dương v*t vào càng sâu hơn, quy đầu cắm vào đến tận miệng tử cung.

Hơi thở của cô dồn dập, thân thể run rẩy, kêu ê ê a a, vì sợ bị ngã nên hai tay cô bám chặt vào vai anh, hai chân cũng siết lấy hông anh.

Trần Khôn ôm cô đi đến ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động, nhìn tên Sở Dĩ Văn hiển thị trên màn hình, bèn nghe máy.

Anh nâng mông dùng sức đỉnh về phía trước một chút, để dương v*t cắm sâu vào trong huy*t, nghiền ép cửa tử cung của cô, rồi mới trầm giọng hỏi: "Alô, Sở Dĩ Văn, sao vậy?"

Sở Dĩ Văn : "Chìa khóa xe của tôi có phải để trên bàn cậu không?"

Châu Tấn nhỏ giọng "ưm" một tiếng, cắn chặt môi dưới, ép tiếng rên rỉ sắp tràn ra ngoài lại. Cô trừng mắt lườm anh, anh không thể nghe xong điện thoại rồi làm tiếp được sao?

Trần Khôn vừa vuốt tóc cô dỗ dành, vừa nhìn cái bàn trước mặt, hình như có một bộ chìa khóa.

Anh trả lời Sở Dĩ Văn : "Đúng vậy"

Trần Khôn điều chỉnh tư thế, đặt Châu Tấn trên sô pha, ép người xuống, nằm đè lên người cô, tiếp tục đưa cây gậy của mình từng chút từng chút xâm nhập vào tiểu huy*t.

Châu Tấn nhíu mày, nhỏ giọng nức nở, đôi tay nắm chặt đệm sô pha dưới thân.

Tiếng Sở Dĩ Văn trong điện thoại truyền tới: "Cậu rảnh không? Cầm chìa khóa xuống tầng một giúp tôi."

Trần Khôn nhìn hai bầu vú của Châu Tấn lên lên xuống xuống theo từng cú thúc, hầu kết của anh lăn lộn, dương v*t đang cắm huy*t trong tiểu huy*t lại lớn thêm một chút. Anh nghĩ thầm, mình không rảnh, không cầm chìa khóa xuống cho anh ta được.

Anh đáp: "Tôi không rảnh đâu, tự anh lên lấy đi."

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Hai mắt Trần Khôn ửng đỏ, chứa đầy dục vọng. Anh vươn bàn tay to xoa nắn hai bầu vú không ngừng đong đưa của Châu Tấn, hạ thân tăng thêm sức thọc vào rút ra.

Mỗi lần anh đều đâm vào nhẹ nhàng vài cái rồi rút ra đến cửa huy*t, sau đó mới cắm mạnh vào trong, chạm đến tận cửa tử cung của cô.

Thân thể Châu Tấn bị thúc mạnh về phía trước, dương v*t theo đó cũng trượt ra ngoài một nửa.

Cô đưa tay đẩy ngực anh, nói đứt quãng: "A... Ngô... Anh ra ngoài đi, có người sắp lên đấy."

Trần Khôn kéo tay cô đè xuống dưới thân, tiếp tục đưa nam căn vào trong hoa huy*t, trấn an: "... Đừng hoảng hốt, làm thêm lúc nữa."

Châu Tấn nhát gan, sợ bị người ta bắt gặp, sao không hoảng hốt cho được.

Người cô nảy lên, hoa huy*t siết chặt lại, tầng tầng nhục bích tụ lại, kẹp chặt lấy mệnh căn của anh.

Động tác của Trần Khôn chợt khựng lại, miệng tràn ra một tiếng ngâm gợi cảm.

Anh vỗ nhẹ mông cô, giọng khàn khàn: "... Yêu tinh, em đừng kẹp nữa, thả lỏng chút."

Thân thể Châu Tấn vẫn căng lên, hoa huy*t kẹp chặt dương v*t của anh. Cô lắc đầu: "Không... Anh đi ra ngoài, nhanh lên."

Trần Khôn bị kẹp chặt đến mức trán nổi gân xanh. Anh thở hổn hển, đánh mạnh lên mông cô, hung tợn nói: "Thật không nghe lời, làm chết em."

Anh kéo đùi Châu Tấn ra, hạ thân dùng sức thúc mạnh về phía trước, dương v*t khai phá tầng tầng nếp uốn, đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t.

Anh dùng sức thọc vào rút ra, cho đến khi Châu Tấn phải kêu lên.

Hoa môi dưới thân bị cắm đến sưng đỏ, nhìn thật đáng thương, cửa huy*t chảy ra từng dòng mật dịch.

Sau khi Sở Dĩ Văn ngắt điện thoại, liền đi thang máy lên tầng cao nhất.

Đến khi đứng trước phòng nghỉ của Trần Khôn, phát hiện cửa phòng đang đóng, anh ta xoay chốt, mở cửa ra.

Thấy bên trong tối om, Sở Dĩ Văn bèn bật đèn lên, trong nháy mắt căn phòng sáng trưng.

Anh ta nhìn Trần Khôn đang nằm trên giường, vai để trần, chăn kéo qua ngực, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi cậu đang ngủ à?"

Trần Khôn nhìn Sở Dĩ Văn, mấp máy môi "ừ" một tiếng, với tay lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu, bậc lửa, châm thuốc.

Sở Dĩ Văn nhìn anh, nói: "Cho tôi một điếu, bật lửa của tôi hỏng rồi, xin chút lửa của cậu."

Anh ta vừa đi đến mép giường, Trần Khôn lại cắn răng kêu lên một tiếng, khói trong miệng nhả ra.

"Sao vậy?" Sở Dĩ Văn hỏi.

Trần Khôn ho nhẹ một tiếng, khẽ cau mày, quét mắt nhìn chỗ chăn phồng lên, nhàn nhạt nói: "Khụ... Không sao, không cẩn thận bị sặc thôi."

Nhưng trong lòng anh lại sóng ngầm cuồn cuộn. Không sợ bị "làm" sao? Dám cắn anh!                                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro