Chương 19 : Bắn Trong Miệng Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Khôn hút điếu thuốc, cố gắng làm tiêu tan khoái cảm từ dưới thân truyền lên.

Khuôn mặt anh tuấn được khói trắng bao phủ, thần sắc của anh vẫn như thường, thoạt trông chẳng khác dáng vẻ lạnh nhạt mọi ngày là mấy.

Chỉ có chỗ gân xanh trên cổ và hai bên huyệt Thái Dương không ngừng nhảy lên, chứng tỏ anh đang cực lực nhẫn nại.

Sở Dĩ Văn đang hút thuốc tuyệt đối không thể tưởng tượng được dưới lớp chăn màu trắng kia che giấu hình ảnh kiều diễm kích thích cỡ nào.

Dưới chăn, Trần Khôn và Châu Tấn đều khỏa thân, mặt Châu Tấn gần sát với nơi riêng tư của anh.

Dương v*t thô dài đang cắm trong cái miệng nhỏ ướt át của cô. Bị bắt ngậm cự vật dữ tợn kia, khiến cô không dám cử động.

Thứ đó chọc thẳng vào trong cổ họng, lấp đầy cái miệng nhỏ, khiến cô không thể nuốt nước miếng.

Ngậm quá lâu, nước miếng tràn ra khóe miệng, chảy xuống cổ, làm ướt nửa cây gậy vẫn còn ở bên ngoài.

Vừa rồi Sở Dĩ Văn đến gần mép giường, dọa Châu Tấn khẩn trương, răng run lên, không cẩn thận cắn vào nơi đó, khiến Trần Khôn kêu ra tiếng.

Châu Tấn đang trốn trong chăn thầm oán trách sao Sở Dĩ Văn vẫn còn chưa đi, miệng cô mỏi quá, khoang miệng căng hết cả lên rồi.

Cô hơi cử động miệng, muốn giãn hàm dưới đang căng cứng ra một chút, nhưng đầu lưỡi nhỏ mềm mại lại vô tình đảo qua lỗ quy đầu, liếm dòng chất lỏng trào ra.

Hơi mằn mặn, nhưng cô lại không phản cảm, theo bản năng còn nuốt xuống, hút dương v*t đang chọc trong yết hầu vào sâu thêm chút nữa.

Hơi thở của Trần Khôn nặng nhọc, anh nhịn không được nữa, nhẹ nhàng nâng mông lên, thẳng lưng thọc vào rút ra vài cái trong miệng cô.

Châu Tấn ở trong chăn lập tức phát ra những tiếng nức nở ô ô ô.

Trần Khôn sợ Sở Dĩ Văn phát hiện manh mối, lập tức ho nhẹ một tiếng, nói chuyện để che giấu.

"Anh vẫn chưa đi sao?"

Sở Dĩ Văn hút điếu thuốc, nói: "Bên ngoài nắng quá, bước ra khỏi tầng một là oi bức. Vừa rồi tôi không tìm thấy chìa khóa, ở bên ngoài mấy phút mà nóng muốn chết, để tôi ngồi điều hòa thêm lúc nữa rồi đi."

Anh ta đi đến chỗ sô pha, vừa định ngồi xuống, lại phát hiện trên sô pha có một vệt nước ái muội.

Sở Dĩ Văn nhìn về phía Trần Khôn, nghi hoặc nói: "Sô pha của cậu sao lại ướt vậy?"

Mặt Trần Khôn không đổi sắc: "Vừa rồi uống nước không cẩn thận làm đổ, nên chỗ đó mới ướt."

"À." Sở Dĩ Văn không nghĩ nhiều, ngồi xuống chỗ không bị ướt bên cạnh.

Nghe Sở Dĩ Văn nói xong, Châu Tấn xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng. Chỗ đó bị ướt là do chất lỏng chảy ra từ tiểu huy*t, tại lúc nãy Trần Khôn cứ đè cô trên sô pha.

Đầu sỏ gây tội đều là Trần Khôn. Cô tức không nhịn được thế là lại dùng răng cắn nơi đó của anh một cái.

Vì giận nên lần này Châu Tấn dùng sức hơi mạnh, cơ thể Trần Khôn cứng đờ, trong cổ họng phát ra hít thở sâu rất nhỏ, dương v*t nhảy lên hai cái, bắn trong miệng cô.

Sở Dĩ Văn nghe thấy tiếng hít hà của anh, nghiêng đầu lại nhìn: "Hôm nay cậu cứ quái lạ thế nào ấy?"

Trần Khôn ấn nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn, không được tự nhiên khụ khụ, nói: "Khụ... Không có gì, hôm nay tôi hút thuốc bị sặc hai lần, chắc phải đổi loại khác thôi."

"Ừ." Sở Dĩ Văn không nghi ngờ, quay đầu đi.

Trần Khôn cầm lấy di động nhìn thời gian, từ lúc Sở Dĩ Văn bước vào phòng đến giờ mới chỉ có năm phút mà anh đã bị Châu Tấn làm cho bắn ra.

Thật là sỉ nhục, đêm đầu tiên anh còn có thể kiên trì tận sáu phút đấy!

Ánh mắt Trần Khôn u ám nhìn chằm chằm vào chỗ chăn phồng lên, đợi lát nữa anh sẽ chứng minh năng lực của mình cho Châu Tấn xem, người phụ nữ này dám hại anh bắn sớm!

Qua thêm hai phút nữa, Sở Dĩ Văn nghỉ ngơi đủ rồi bèn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sở Dĩ Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Khôn một cái: "Tôi đi đây."

Trần Khôn mặt không biểu cảm: "Tạm biệt, đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn!"

Sở Dĩ Văn đi ra ngoài, tiện tay giúp anh đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Châu Tấn lập tức nhả vật đã mềm ra, nhưng kích cỡ vẫn còn lớn.

Cô xốc chăn lên, chui ra ngoài, cái miệng nhỏ không ngừng thở hổn hển, Sở Dĩ Văn mà còn không đi chắc cô chết mất.

Trần Khôn nhìn Châu Tấn, tóc tai rối loạn, khóe miệng dính nước miếng trong suốt và tinh dịch màu trắng ngà, hai bầu vú trắng nõn phập phồng kịch liệt theo từng nhịp thở.

Ánh mắt anh càng thêm u ám, dáng vẻ của cô lúc này làm tính cánh bạo ngược chôn sâu trong cơ thể anh không ngừng kích động, nơi vừa mới mềm dưới háng lại ngẩng đầu lên.

Anh rất muốn đè cô xuống, làm đến khi cô khóc mới thôi.                                      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro