Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chị dâu An Như Ý trước mắt ngượng ngùng thỉnh an phụ mẫu.

Tôi bối rối.

Tôi lại trọng sinh vào đúng lúc An Như Ý với Thẩm Tư ca ca thành hôn sau ngày đầu tiên.

Tôi vốn là công chúa lưu lạc bên ngoài hoàng gia, cơ duyên trùng hợp được Vĩnh Yên ở Hầu phủ thu nhận làm con gái nuôi.

Mặc dù không phải là cha ruột, nhưng bằng tài mạo song toàn, ông ấy cũng sẽ tìm cho tôi hôn sự tốt.

Nhưng đời trước, khi chị dâu tôi An Như Ý được gả vào nhà, tôi tặng anh trai và chị dâu một bộ y phục.

Chị ta liền cho rằng tôi không biết liêm sỉ, câu dẫn anh cả.

Chị ta làm khó dễ tôi không nói, chị ta còn sai khiến một tên đồ tể hung ác làm nhục tôi.

Sau thời gian dài, khi hoàng thượng và hoàng hậu đến Hầu phủ nhận thân mới biết rằng thân phận thật của tôi là công chúa.

Cuối cùng, sợ chuyện tình bại lộ, phiền phức, chị dâu đã sai tên đồ tể đem tôi còn đang sống sờ sờ nghiền thành tám phần.

Thi thể của tôi bị xen lẫn lộn thịt heo bên trong, hình ảnh quỷ dị.

Tôi nhịn không được muốn nôn, lại thấy An Như Ý đang lườm tôi.

"A Vận, lo lắng cái gì đấy? Mau đưa người chuẩn bị lễ vật cho tẩu tẩu nhìn."

Là phụ mẫu nhắc nhở, tôi mới hồi phục tinh thần lại.

Đời trước, tự tôi may quần áo cho chị dâu chính là lúc này đưa, tôi bỗng nảy ra một tia tà khí.

Nha hoàn Bích Văn vừa muốn đem khay quần áo đưa tới, lại bị tôi cản lại.

"Huynh trưởng và tẩu tẩu chớ trách, quà vốn đã sớm chuẩn bị xong."

"Nhưng nghĩ tẩu tẩu từ trước đến nay thích mộc mạc, sợ là không quen mặc hà quang gấm."

"Ngày khác nhất định chọn một lễ vật thích hợp bù lại cho ca ca tẩu tẩu."

An Như Ý dáng tươi cười bỗng như cứng lại ở trên mặt, "Tẩu mặc dù thường ngày mộc mạc tiết kiệm, nhưng A Vận tặng lễ vật làm sao sẽ không thích?"

"Chẳng lẽ A Vận chính là luyến tiếc cái này hà quang gấm, hối hận không chịu cho tẩu?"

Lòng tôi cười nhạt, quả nhiên An Như Ý không phải là một cái đèn cạn dầu.

Đời trước tôi tặng nàng, nàng nói tôi câu dẫn Thẩm Tư, đời này không tặng, nàng còn nói tôi luyến tiếc.

Có lẽ chị ta ghét tôi nên tôi tặng cái gì cho Thẩm Tư cũng khiến chị ta khó chịu.

Chị ta xuất thân không cao, khi còn bé trong nhà càng nghèo khó.

Mẫu thân chị ta làm tú nương* khổ nhọc để kiếm tiền cho cha chị ta đọc sách, thi cử nhưng ông ta lại mải mê đánh bạc, bà ta chịu khổ tới nỗi mù hai mắt.

*Tú nương là chỉ những cô gái làm nghề thêu.

Đáng tiếc cha của An Như Ý cũng không phải tên tình thâm nghĩa trọng, con đườnglàm quan trôi chảy phía sau, ông ta nạp mấy phòng tiểu thiếp.

An Như Ý chính là trèo cao lên Vĩnh Yên Hầu phủ, bất đắc dĩ Thẩm Tư bị nàng câudẫn tới mức hồn bay phách tán.

Chị ta không ưa tôi, lý do chính cũng là bởi vì tôi vốn là một nữ cô nhi, mà cuộcsống lại quá tốt hơn so với cô ấy.

Tôi nghe xong lời của chị ta hơi khinh thường nở nụ cười, hà quang gấm tuy nóilà tốt chất vải, nhưng tôi cũng không đến mức luyến tiếc. Phụ thân và mẫu thân đốiđãi tôi rất tốt, cái này thôi chứ tám cuộn, mười cuộn hà quang gấm, tôi còn cầm ra được.

"Chỉ là muội nghĩ tẩu tẩu trước kia vẫn dùng quen. Muội nói rồi, ca ca chínhyêu nhất khí chất giản dị thanh đạm của tẩu, cái này hà quang gấm quá mức xahoa, sợ là không xứng với tẩu tẩu có khí chất riêng biệt không ai sánh bằng."

"Huống chi, hôm nay là ngày ca ca thành hôn, muội cho ca ca quần áo nữa, chẳngphải là không hay sao?"

Nói xong, tôi còn quay đầu làm nũng hỏi mẫu thân tôi nói đúng hay không, cấp bậclễ nghĩa này có phải hay không.

Mẫu thân mỉm cười nói tôi trưởng thành, hiểu chuyện.

Tôi tiếp tục nói, "Vậy hai bộ hà quang gấm thêu sam đưa cho Bích Vănvới ca ca của nàng đi, cho đỡ lãng phí."

An Như Ý nghe xong, nhất thời nhíu chặt đôi chân mày, thập phần không vui.

"Hạ nhân như thế nào mà xứng mặc chất liệu quý trọng như vậy, thật làrối loạn tôn ti trật tự."

Tôn ti?

Chị ta vốn không phải xuất thân thấp hèn sao? Mới vừa ở một ngày đêm Hầu phủ thếtử phi, mà cũng dám nhắc tới tôn ti, thực sự là buồn cười.

Quả nhiên chị ta lời này khiến phụ thân và mẫu thân bất mãn, nụ cười trên mặt phaiđi.

"Cũng chỉ là hà quang gấm mà thôi, cũng không phải cái gì hiếm lạ, BíchVăn từ nhỏ với A Vận cùng nhau lớn lên, cùng tỷ muội cũng không có gì khácnhau, hơn nữa đồ đạc chính là của A Vận, muốn cho người nào thì cho người đóđi."

Có lời của mẫu thân, tôi càng đắc ý cười, nhìn thoáng qua về hướng phía An NhưÝ khiêu khích.

Đời trước tôi vẫn cẩn thận từng li từng tí, không đi đắc tội An Như Ý, biếtnàng không thích tôi, liền trốn xa một chút.

Có thể chị ta vẫn như cũ không giấu được lòng ganh tỵ nên quấy phá, chèn ép, hãmhại tôi ở khắp nơi.

Chị ta đã mặc định tôi là người sai thì cho dù tôi có làm gì khác cũng chẳng thểthay đổi được bản tính chị ta, huống hồ còn có đời trước huyết hải thâm cừu.

Sở dĩ đời này tôi quyết định cùng chị ta quyết đấu đến cùng để cho chị ta hiểu được tôi đã phải chịu đựng những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro