Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

"Ba ba ba" phòng phỏng vấn không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hai gã giám khảo liền lập tức kinh ngạc đứng lên: "Phong...Phong tổng?" Bọn họ xem Đỗ Vân Tu biểu diễn hay đến mức nhập tâm, thậm chí Phong Cảnh vào khi nào cũng không phát hiện.
Nam nhân được gọi là Phong tổng có vẻ ngoài ôn nhu, trên người mặc áo khoác mang nhãn hiệu Versace, bên trong là chiếc áo cổ chữ V khoét sâu xuống, để lộ ra xương quai xanh tinh tế, vừa hay bộ trang phục lại tôn lên dáng vẻ cao ráo, thắt lưng mềm dẻo, thiết kế tinh xảo mà xa hoa.
Tóc của hắn rất dài, mãi cho đến phần eo. Chất tóc rất đẹp, đen như mực, sáng mềm bóng loáng tựa tơ lụa.
Đôi mắt tinh tế thật dài, tựa như hồ nước vào thu, sâu thẳm, giấu đi mọi cảm xúc ở nơi sâu nhất. Phía dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi, có một loại mị lực gọi hồn đoạt phách không thể cưỡng lại.
Ngũ quan diễm lệ như vậy, còn có cả phần eo mềm dẻo, mái tóc đen dài nhưng không hề nữ tính chút nào. Tuy rằng nhìn vào diêm dúa lẳng lơ, nhưng có thể nhận thấy rằng, ẩn trong đó là cảm giác sắc bén, người khác không thể xem thường.
Phong Cảnh, đó chẳng phải tên vị tổng thanh tra ESE hay sao? Lúc còn trẻ có điều kiện tốt, vừa đặt chân vào giới giải trí đã gây nên náo động lớn, nhiều người từng suy đoán rằng hắn chắc chắn sẽ là kình địch của Tạ Di.
Một người cuồng dã tà khí, một người ôn nhu mị hoặc.
Hai loại dung mạo, khí chất tuy bất đồng nhưng đều thu hút ánh mắt người khác về phía mình. Hào quang vây quanh chói lóa, cao quí đến nỗi người ta cũng khó cầu được nhìn thấy bóng lưng.
Nhưng còn chưa tới một năm, Phong Cảnh liền rời khỏi màn ảnh, chuyển về phía sau làm người quản lý, tham dự trong bộ máy hành chính ESE, lo toan mọi hoạt động lớn nhỏ.
Quyết định bất ngờ này khiến truyền thông một phen kinh ngạc.
Nhưng Phong Cảnh đã dần dần chứng minh được tài năng của mình, dưới bàn tay hắn, nghệ sĩ luôn đạt được những thành tựu không thể xem thường. Ngắn ngủi trong vòng mươì năm, từ chức quản lý tăng lên quản lý bí mật, rồi lại thành người đại diện truyền thông, cuối cùng là cái ghế tổng thanh tra như ngày hôm nay, thậm chí còn nắm trong tay cổ phần ESE.
Đây là những thông tin rất đỗi bình thường, người nào cũng có thể tra ra.
Mà Đỗ Vân Tu đã ở trong giới giải trí được hơn mười năm, sống cuộc sống nhàn nhã đã quen, chẳng thiết chủ động hỏi đến những tin đồn nhảm. Nhưng có một số việc hắn cũng nên biết tới.
Tỷ như, Phong Cảnh đi theo chủ tịch đương nhiệm, Lệ Duệ, giữa bọn họ tồn tại mối quan hệ bí ẩn nào đó.
Lệ Duệ cùng anh trai là Lệ Thần tranh đoạt quyền lực trong ESE đã một thời gian dài, Phong Cảnh lại đánh cược chính mình có năng lực, giúp Lệ Duê giành được chức vị chủ tịch như ngày hôm nay.Vì vậy Lệ Thần đối với Phong Cảnh vô cùng oán hận. Phóng viên lấy đó làm nền, dùng ngòi bút làm vũ khí, hướng mọi scandal vô căn cứ về phía Phong Cảnh, nào là đồng tính luyến ái, chuyên quyền, dùng thuốc phiện...Ác độc đến cực điểm. Cứ như thể muốn nói hai người này có mối quan hệ gì đó, nhưng lại làm như chẳng có chút gì. Lệ Duệ đã đính hôn cùng thiên kim tập đoàn Tần thị, nhưng Phong Cảnh đích thực là thích nam nhân, cùng một số nghệ sĩ có chút quan hệ không rõ ràng...Vốn dĩ giới giải trí thị phi rất sâu.


Đỗ Vân Tu vốn không thích hỏi người khác mấy chuyện riêng tư, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể nhận ra gần hết sự tình.
Phong Cảnh không chú ý đến hai vị giám khảo khẽ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đầu, ánh mắt hắn vẫn thủy chung đặt lên người Đỗ Vân Tu.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Vân Tu, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve cúc áo thứ hai trên chiếc áo sơ mi màu xám.
Ngón tay hắn mềm mại, khớp xương rất nhỏ, tựa không xương, khiến người ta cảm giác được giống như thật nhu nhược, gầy đến nỗi có thể mơ hồ thấy được cả xương bên trong, vô tình tạo nên sự hấp dẫn, gợi cảm vô cùng.
"Đây là điểm mấu chốt của cậu? Rõ ràng là tiết mục này, lại chỉ có thể cởi đến cúc áo thứ hai." Phong Cảnh nhíu mày, giọng nói thong thả mà khàn và nhỏ, giống như ánh sáng màu mật ong, nhẹ nhàng, ấm áp.
Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt dài nhỏ nhìn Đỗ Vân Tu, vẻ mặt cười mà như không cười.

Mặc dù giới giải trí chẳng biết gì về con người này, nhưng xem tư thế cũng biết lai lịch Phong Cảnh không hề nhỏ, nên cần cẩn thận đối đãi với hắn.
Hắn cố tình hỏi vấn đề này thật xảo trá, tinh quái, người không có kinh nghiệm sẽ rất khó có thể ứng phó được.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại muốn cười.
Hắn kiếp trước đối với Phong Cảnh cũng chỉ coi là qua lại hời hợt. Giới giải trí nói lớn cũng không lớn lắm, trước kia hai người cũng có vài lần đụng mặt nhau, gật đầu mấy cái lấy lệ, không mất cấp bậc lễ nghĩa là được.
Sau người mà hắn thích lại đầu quân cho ESE.
Có một khoảng thời gian Phong Cảnh có quan hệ với người nọ. Phong Cảnh cũng dần dần biết chuyện của người nọ và hắn.
Một lần Phong Cảnh say rượu, xông vào nơi ở của hắn, bộ dáng lẳng lơ động lòng người, miệng còn chưa nói gì, đã gọi điện thoại kêu người nọ đến đây cùng chơi.
Lúc đó khí huyết của hắn đã vọt thẳng lên ót, nhất thời không nghĩ rằng người nọ lại đem mối quan hệ giữa bọn họ nói cho Phong Cảnh nghe, mặt khác chẳng ngờ Phong Cảnh lại tìm đến đây, nói năng ngả ngớn, hoàn toàn chẳng có chút e sợ kiêng dè nào. Hắn lấy chút can đảm bước lên. Cũng không quan tâm đối phương khiêu khích hắn thế nào, ngả ngớn mê tình thế nào, trực tiếp kéo Phong Cảnh tới bồn tắm, mở nước lạnh, cầm vòi sen hướng khuôn mặt mị hoặc kia mà phun.
Đó là một trong những lần hiếm hoi nhất hắn tức giận.
Cuối cùng Phong Cảnh bị hắn phun nước đến mức đầu óc choáng váng, lạnh run. Dung mạo vốn dĩ lẳng lơ, nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác đáng thương dành cho loài động vật nhỏ.
Hắn cũng có chút không đành lòng, lấy khăn tắm cẩn thận lau khô đầu cho Phong Cảnh.
Đối phương thân thể mềm oặt, thần trí cũng mơ mơ màng màng, cảm nhận được độ ấm của hắn, liền khẽ nhắm mắt, co người vùi sâu vào lồng ngực hắn.
Đỗ Vân Tu quở mắng chỉ vài câu, Phong Cảnh hai mắt sương mù nhìn hắn, ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt ủy khuất, mỗi lần hắn nói cái gì, Phong Cảnh lại ai ya thuận theo nấy, thật sự là thành thật.
Tới hôm sau Phong Cảnh lại khôi phục bản tính, diêm dúa lẳng lơ, lời nói cay độc, trước khi đi còn châm chọc hắn mấy câu.
Hiện tại nghĩ tới chuyện trước kia, cảm giác như thể chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, không khỏi khiến hắn mang theo tâm trạng tang thương mà hoài niệm.
Phong Cảnh thấy đối phương lâu như vậy vẫ không trả lời, lộ ra nụ cười khó hiểu, vẻ mặt liền thay đổi, ánh mắt có chút u ám khó lường.
"Diễn viên sân khấu lần đầu quay phim chụp ảnh, trải qua đào tạo thế nào cũng không thể coi là đủ. Biểu diễn hình thức là loại khó đối phó nhất, ai thành công ở lĩnh vực này thì mới có thể thực sự gọi là diễn viên."
Phong Cảnh đôi mắt thật dài nheo nheo lại, như hồ ly giảo hoạt. Phong Cảnh cong lên môi mỏng mềm mại: "Cậu biết lời này là đang nói đến ai sao?"
Tựa hồ là một câu hỏi nhưng lại ám chỉ Đỗ Vân Tu diễn kịch, mặc dù biểu diễn xuất sắc, nhưng điều đó chưa hẳn chắc chắn rằng hắn sẽ là một diễn viên thành công. Bởi vì phim điện ảnh, truyền hình so với kịch hoàn toàn khác nhau.

Biểu diễn hí kịch, yêu cầu nhân vật có tố chất kéo dài việc khống chế năng lực. Mặc kệ tuồng kịch có bao nhiêu lời kịch, nhiều ít đi một câu đều phải nhớ cho thật rõ ràng.
Mà phim điện ảnh, phim truyền hình lại cần thời gian nhập tâm nhanh chóng, không có tính lâu dài, vì vậy bắt buộc diễn viên phải khống chế cảm xúc thật tốt, nhanh chóng vào đúng tâm trạng nhân vật, lời thoại dù có sai, cũng có thể xử lý được tại khâu hậu kỳ.
Hai thể loại có phần giống nhau, nếu là một diễn viên kịch vĩ đại thì việc trở thành một diễn viên điện ảnh không phải là quá khó.
" Mã Long, Bạch Lan". Đỗ Vân Tu thản nhiên trả lời.
"Đây là người nổi tiếng trên sân khấu kịch, Mã Long, Bạch Lan." Đôi mắt Phong Cảnh hẹp dài hấp dẫn, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của khuôn mặt.
Phía dưới khóe mắt bên phải, nốt ruồi tựa giọt nước, dưới ánh sáng nhạt trôi nổi mị hoặc, kiều diễm vạn phần.
"Này người mới...dường như thật không đơn giản."
Đến khi Đỗ Vân Tu rời khỏi phòng phỏng vấn, lúc này hai vị giám khảo mới thấp giọng bình luận, khóe mắt không quên liếc nhìn vẻ mặt Phong Cảnh. Thấy Phong Cảnh không lộ ra biểu tình hờn giận, dường như không có ý can thiệp, lúc này mới nói tiếp.
"Không nghĩ tới người kia biểu diễn tới 15 phút, tôi cũng không chú ý tới."
"Một người độc thoại có thể diễn thời gian dài như vậy, hơn nữa đôi mắt ấy lại có sức hút xoáy sâu khiến người ta phải chăm chú theo dõi. Bất kể là tư thế, ngôn ngữ, bản lĩnh thì nghệ sĩ dù trải qua bốn, năm năm trong giới giải trí cũng chưa chắc đã làm được."
"Hắn có khả năng diễn kịch đặc biệt này, hẳn là do gia đình hun đúc, cha mẹ là diễn viên hí kịch sao?"
"Này...thành phần gia đình không viết...cũng không phải là một diễn viên kịch đặc biệt gì, hắn là sinh viên học viện quản lý công thương."
Hai vị giám khảo nhìn thoáng qua tập hồ sơ, kinh ngạc nhìn nhau.

Đỗ Vân Tu ở nhà chờ tin tức.
Hắn đối với lần phỏng vấn đó không phải là không tin tưởng. Nhưng hiện tại thế giới này không phải cứ có thực lực là được. Sự việc xảy ra trước mặt và sau lưng, quả thực khác xa nhiều lắm.
Hắn không có cách khác, dù đã mở rộng mối quan hệ nhưng hiện tại chẳng có mối giao tình nào có thể dùng đến.
Đỗ Vân Tu nhìn kĩ khuôn mặt mình trong gương. Gương mặt này không nghi ngờ gì, đó chính là gương mặt nho nhã tuấn tú, từ khóe mắt đến đuôi mắt, đường nét phá lệ lưu loát phiêu dật. Tựa như bức tranh thủy mặc vẽ cảnh Giang Nam sau cơn mưa, mang đậm dư vị phong nhã, ẩn trong đó nét u buồn cùng hờ hững, đủ để người khác nhìn vào tim đập thình thịch.
Chính là, như thế, vô cùng xa lạ.
Đây không phải thân thể hắn.
Mỗi sáng sớm, mỗi khi thấy hình ảnh chính mình trong gương, lại nổi lên cảm giác xa lạ vô cùng mãnh liệt. Trước kia tại sao chủ nhân thân thể này phải uống thuốc ngủ tự sát? Tại sao không thể tìm được bất kì tin tức nào của hắn trong căn nhà này. Giống như... bị người ta vô tình hủy đi toàn bộ dấu vết.
Đỗ Vân Tu cười khổ.
Chẳng qua hắn gặp phải tai nạn xe hơi mà mất mạng, tin tức cũng chỉ nhìn thấy trên một trang web nọ, trên một tờ báo giải trí. Mục tin tức viết về hắn chỉ chiếm một góc nhỏ phía dưới cùng tờ báo, cũng chẳng có nhiều người để ý.
Lúc hạ huyệt, hắn trộm nhìn quanh.
...Không nghĩ tới người kia đã ở đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro