Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nhokxu

Lời này vừa thốt lên, ba tên kia đang nói chuyện lập tức im thin thít, ánh mắt mong đợi đồng thời nhìn chằm chằm Cố Minh, ngay cả mấy nữ sinh đang nói chuyện gần đó đều nhìn lại đây, Lâm Việt cảm thấy trên đầu chảy xuống mấy đường hắc tuyến, hoá ra đám quỷ này đều đang đợi người khác mở lời hỏi a.

Cố Minh nhìn về phía Lâm Việt, con ngươi đen không chớp mắt, Lâm Việt căng thẳng đối diện với hắn, miệng cười toe toét, lộ ra một biểu tình ta đây hết sức vô tội chỉ thuận miệng hỏi ra mà thôi.

Kết quả, Cố Minh nghĩ nghĩ, nói: “Hay cười, sạch sẽ.”

Lâm Việt nhíu mày, “Hết rồi?”

“Ừ.”

“Cậu nghĩ kỹ thêm một chút.”

Dư Thông đánh một cái lên vai hắn, “Cậu nha, so với tôi còn nhiều chuyện hơn.”

Lâm Việt đau đớn yên lặng thở dài, ngươi cho rằng anh đây muốn hay sao, anh đây là bị buộc phải làm a!

Đầu ngón tay Cố Minh ở trên bàn vô thức gõ nhẹ mấy cái, sau đó hướng về cái vị ngồi cùng bàn với mình trưng ra đôi mắt thanh lãnh, “Làm việc nghiêm túc, tính tình tốt, nhân cách tốt.”

“Ách, lời này cậu nói ra thà xem như chưa nói cho rồi.” Trình Đại Vũ cảm thán.

Cố Minh nhún vai, tỏ vẻ bản thân hắn cũng không biết nói gì.

Lâm Việt nhìn hắn, lần lượt phân tích rõ mấy câu kia.

Tới giờ vào học, Dư Thông và Trình Đại Vũ từng người trở về chỗ ngồi của mình, Lâm Việt vẫn duy trì tư thế như vừa rồi không nhúc nhích, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày suy nghĩ về lời Cố Minh nói.

Hay cười, sạch sẽ, làm việc nghiêm túc, tính tình tốt, nhân cách tốt, đây còn không phải là đang nói hắn sao!

Dựa theo ý tưởng ban đầu, Lâm Việt trước tiên sẽ thăm dò cho rõ ràng sở thích của Cố Minh, sau đó một bên tìm người yêu lý tưởng cho hắn, một bên cùng hắn trở thành anh em tốt, trong quá trình này cần cố gắng hết sức tránh đi những thứ hắn thích. Vốn dĩ hiện tại hai người sớm chiều ở chung, do đó cần phải đề phòng mọi tình huống có khả năng xảy ra.

Nhưng ai biết được tên kia vừa nhìn liền nhìn trúng hắn, có thể hiểu đơn giản là đánh mất tâm trí luôn rồi a!

Sầu, sầu chết, sầu muốn bạc mấy cây tóc luôn rồi.

Muốn tránh để Cố Minh thích mình, chẳng phải là hắn cần giả dạng lôi thôi, vô lại, lạnh lùng ít nói hay sao.

Xem ra điều bức thiết bây giờ là phải ôm chặt ý tưởng tìm cho Cố Minh nữ sinh như hình mẫu lý tưởng của hắn.

Lâm Việt trầm trọng thở dài. Kháng chiến chưa thành công, con đường tương lai còn hiểm trở, phải tiếp tục nỗ lực a.

Cố Minh nghe thấy âm thanh, nhìn lại đây, “Cậu sao lại thở dài?”

Lâm Việt ngẩn người, sau đó bĩu môi, cố ý thu hồi toàn bộ biểu tình không thẫn thờ, lạnh lùng nói: “Trời nóng.”

Cố Minh dời tầm mắt từ trên người hắn ra phía ngoài cửa sổ, gật đầu, “Nóng thật.”

Lâm Việt căng mặt “Ừ” một tiếng, sau đó im lặng không nói nữa.

Đợi đến khi Cố Minh bò lên trên bàn bắt đầu ngủ, hắn mới thả lỏng biểu tình, nhe răng nhếch miệng cảm thán, mặt than cũng không dễ làm a.

Biết được mẫu hình yêu thích của Cố Minh là cái dạng gì rồi, Lâm Việt lại đi tìm hiểu về một số thứ mà Cố Minh không thích.

“Không thích đồ ăn quá ngọt, ngay cả đồ uống cũng rất ít uống, hương vị quá kích thích cũng chịu không nổi.... Ách, vậy mà cũng chịu ăn kẹo sữa của mình. Chán ghét người khác tùy tiện làm lộn xộn đồ đạc của hắn, còn có thói ở sạch một chút, nước người khác đã uống qua hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào. Ah......., còn không thích cả người nói năng ngọt xớt.”

Một bên tổng hợp lại thông tin mình đã tìm hiểu, một bên Lâm Việt nhịn không được hắc hắc cười không ngừng, ánh mắt lập loè tỏa ra quang mang tà ác. Hắn hiện tại biết được hầu hết sở thích của Cố Minh, chẳng phải sẽ vô cùng nhẹ nhàng tránh né được hay sao.

Trước giờ học ngày hôm sau, Lâm Việt một mình chạy đến quầy bán đồ ăn vặt mua một bình sữa bò đậu phộng, độ ngọt mười phần.

Cố Minh đi học phần lớn đều là ngoan ngoãn tiến thẳng vào lớp học, Lâm Việt vừa cùng những người khác nói giỡn vừa dùng dư quang nhìn chằm chằm cửa, nhìn thấy Cố Minh lười biếng xuất hiện, hắn lập tức thu hồi tươi cười trên mặt, trưng ra biểu tình lạnh lùng ít nói ít cười.

Cố Minh bước đến, đem cặp sách buông xuống, vừa đánh một cái ngáp vừa chào hỏi Lâm Việt, “Chào buổi sáng.”

Lâm Việt mặt không cảm xúc liếc hắn một cái, “Chào.”

Cố Minh nhấc lên mi mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn vài giây.

Trên lớp Lâm Việt vẫn luôn căng mặt nhìn về phía trước, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt ác liệt, so với bộ dáng lúc nào cũng cười vui vẻ trước kia khác một trời một vực, Dư Thông rất nhiều lần quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng thắc mắc tên kia có phải cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không.

Trên thực tế, Lâm Việt cực kỳ cực kỳ thoải mái.

Chỉ cần nghĩ đến việc có thể bóp chết nghiệt duyên cùng Cố Minh, hắn cả người liền thấy thoải mái, làm gì cũng vô cùng hăng say.

Rốt cuộc đã đợi được đến tiết thứ hai, dựa theo những gì lúc trước Lâm Việt từng quan sát, hiện tại Cố Minh chắc cũng đói bụng rồi.

Quả nhiên, cái người vẫn luôn ghé vào trên bàn ngủ gà ngủ gật chậm rì rì mở bừng mắt. Lâm Việt thấy thế vặn mở nắp bình sữa bò đậu phộng, ừng ực uống một hớp lớn, woa, thật đã ghiền. Thoáng thấy Cố Minh nhìn lại đây, hắn rất nhanh thu hồi biểu tình thỏa mãn, đem đồ uống hướng trước bàn Cố Minh đưa qua, vô cùng lạnh lùng nói: “Cậu muốn uống không, tôi mới vừa nếm thử, vị khá ngon.”

Cố Minh có uống không, đương nhiên là không!

Nhưng Lâm Việt là ai chứ, một tên cố chấp, không sợ chết quyết định đã làm phải làm đến triệt triệt để để. Cũng mặc kệ Cố Minh định nói cái gì, nghiêm mặt nhiệt tình đem miệng bình hướng đến miệng người ta đưa tới, trong miệng lải nhải: “Ấy, cậu đừng khách sáo a, cậu hẳn là đã đói bụng rồi, đều là anh em với nhau, cứ tự nhiên.”

Vừa nói vừa vươn đầu lưỡi, cố ý ở bên miệng liếm một vòng lớn lớp sữa bò thật dày đang dính xung quanh, đã vậy còn kết thúc bằng một cái ợ thật lớn, muốn có bao nhiêu kinh tởm liền có bấy nhiêu kinh tởm. Xong việc còn thoải mái thở dài, “Thật sảng khoái, buổi sáng uống cái này là tốt nhất. Nào, cậu cũng uống một chút.”

Ở thời điểm Lâm Việt làm ra hành động liếm môi kia, Cố Minh sắc mặt đã thay đổi, đỉnh mày hơi nhăn, vừa trốn tránh vừa nói: “Tôi không đói bụng, cậu tự uống đi.”

Lâm Việt mới không thèm nghe hắn nói, tay đẩy một phát, miệng bình vững vàng tiếp xúc với miệng Cố Minh, chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, đây không phải là gián tiếp hôn môi sao, vốn là nghĩ muốn Cố Minh kinh tởm một chút, giờ thì tốt rồi, chính bản thân mình cũng buồn bực theo. Cố Minh bị miệng bình đặt ở trên môi, sắc mặt hơi trầm xuống, mở lời trước, “Cậu đang làm cái gì?” Trong thanh âm không có tí lửa giận, bình tĩnh tựa như đang hỏi cậu đang ăn gì.

Lâm Việt thu hồi đồ uống, có chút xấu hổ, trên mặt lại bày ra dáng vẻ vô cùng chân thành, nói: “Tưởng cậu đói bụng, nghĩ cho cậu uống một ngụm, nếu cậu thật sự không muốn uống, vậy thì thôi đi.”

Dứt lời còn thở dài, thể hiện mình đây quan tâm bạn ngồi cùng bàn, ngược lại ngoài ý muốn nhận được bộ mặt lạnh lùng của người ta, trong lòng thầm nghĩ: Tôi đây là quan tâm cậu, thấy cậu đói mới cho cậu uống, tôi chỉ vì nghĩ tốt cho cậu mà thôi, tuy rằng cậu có thói quen thích sạch sẽ có khả năng chịu không nổi, nhưng hành động của tôi là xuất phát từ ý tốt a. Cậu có thể không uống, nhưng cậu không thể phủ nhận tôi là đang quan tâm cậu! Nói thêm, ai biết cậu có thói ở sạch đâu, tôi không biết, thật sự không biết a.

Đối mặt với biểu tình lạnh lùng của Cố Minh, Lâm Việt liền tự mình an ủi chính mình nhưng vẫn là có chút âm thầm sợ sệt, bạn học ơi, tôi làm vậy đều là vì tương lai của mỗi chúng ta, cậu đừng thật sự nóng giận rồi chán ghét tôi a, tôi còn trông cậy vào cậu giúp tôi độ hóa kiếp nạn nữa.

Hắn làm như vậy chủ yếu là muốn thử một chút, nhìn xem Cố Minh sẽ có phản ứng gì. Mặt khác cũng muốn cho Cố Minh biết, hai người bọn họ khẩu vị không giống, tính cách thói quen không giống, làm huynh đệ thì có thể, nhưng muốn hắn coi là đối tượng yêu đương, tuyệt đối không thích hợp.

Cố Minh trên mặt không có bất luận biểu tình gì, hắn dời đi tầm nhìn, khép hờ đôi mắt, hàng mi dài buông xuống, con ngươi đen nhánh phi thường bình tĩnh.

“Cảm ơn, nhưng tôi không đói bụng, về sau không cần làm như vậy.”

Dứt lời, vững vàng chống cằm nhìn về phía khác, miệng nhẹ nhàng mím lại, thoạt nhìn tâm tình không được tốt cho lắm.

Lâm Việt đem nắp bình vặn lại, liếc nhìn sườn mặt không có biểu tình gì của Cố Minh, âm thầm đắc ý. Cười cười, đột nhiên cảm thấy không ổn: Mình như vậy có phải hay không rất thiếu đạo đức?

Ý thức được suy nghĩ này quá nguy hiểm, Lâm Việt vội vàng lắc lắc đầu, tự tẩy não chính mình.

Đây là đang trợ giúp người! Đây là đang quản lý người a!

Nhân duyên này nếu là không phá trừ, kia hắn về sau sẽ còn khó chịu hơn nhiều, ngoại trừ việc bản thân không yêu hắn, thì còn áp lực dư luận xã hội, đều có thể khiến hắn thống khổ không chịu được!

Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình, hạnh phúc không phải thỏa hiệp mà có, phải tranh đấu mới có được!

Người anh em, vì hạnh phúc về sau của hai ta, cậu trước tiên chịu khổ một chút đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro