Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia nắng buổi chiều mềm mại mà mông lung, người kia đứng ở hướng ngược sáng, khiến cho từ chỗ tôi ngó lên không cách nào nhìn rõ gương mặt của hắn. Thế nhưng chỉ cần trông thấy vóc người cao lớn kia đã lập tức có cảm giác bị áp bách, ngày trước tôi từng nghe người ta nói qua kẻ này thông qua con đường bất chính rửa tiền mà làm giàu. Hiện tại xem ra đúng là vậy, quả nhiên sát khí phát ra mười phần tà ác, đứng ở nơi âm khí nghĩa địa bao phủ nơi nơi cũng không ảnh hưởng chút nào đến áp lực kinh hãi của hắn. Tôi cảm thấy như mình đang bị chôn dưới đỉnh Thái Sơn, chân cẳng nhũn ra, cố gắng hết sức đè nén ham muốn điên cuồng bỏ chạy. Một kẻ như vậy, vì sao lúc trước Lâm Thế Đông lại hết lòng tin tưởng, lại cho rằng bản tính hắn lương thiện, Lâm Thế Đông, đầu óc của ngươi hẳn đã úng nước rồi, có bị gạt cũng đáng đời, có mất mạng cũng đáng kiếp.

“Ê, hỏi sao không trả lời? Mày ở đâu ra? Lén lút làm cái gì ở đây?”, thấy tôi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, một tên tay sai ngay bên cạnh hắn tiến lên thay mặt ông chủ lớn tiếng chất vấn.

Tôi thấy mình muốn tránh cũng không thể, đành cứng nhắc, quay người sang miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lại không thể trấn áp cảm giác sợ hãi mà run run nói: “Thưa… thưa ông, tôi là học sinh của trường trung học Saint Mary, tôi… tôi ngày xưa đã từng được ngài Lâm Thế Đông quyên tiền giúp đỡ, cho nên hôm nay đến viếng mộ, thuận tiện gửi một lời cảm ơn…!?!”

Còn chưa kịp nói hết lời đã bị tóm lấy cổ tay một cách thô bạo, tôi thét lên một tiếng kinh hãi, bị lôi xềnh xệch đến trước mặt người đàn ông cao lớn sừng sững như núi kia, người ta quặt hai tay tôi ra phía sau đồng thời từ trên xuống dưới cấp tốc sục sạo một phen. Tôi nhất thời đờ ra, một lúc sau mới hiểu bọn họ đang khám xét xem tôi có mang vũ khí theo bên người hay không. Thực sự có chút kì quái, một kẻ không bao giờ phải lo sợ như hắn, lại có lí do gì để đề phòng người khác đến vậy? Huống chi, hình dáng tôi lúc này đây bất quá chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi ốm yếu không có chút sức kháng cự? Liền sau đó, tôi bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, ép ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Hắn ta vẫn con mẹ nó sống thực tốt, so với ba năm trước, khuôn mặt phảng phất thêm chút nét gầy gầy phong trần, cùng với thân hình cường tráng kia, trông hắn tựa như một lưỡi dao được năm tháng mài mòn trở nên sắc bén vô hạn. Hiện tại đại khái mà nói hắn đã trở thành một kẻ bề trên bễ nghễ cao ngạo, có thể hô phong hoán vũ mặt không đổi sắc, khí phách này hẳn không ai bì nổi. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn ta, khi đó hắn so với hiện tại trẻ hơn rất nhiều, trên gương mặt vẫn còn vương chút đơn thuần bộc trực, chưa bị cuốn theo sự ô nhiễm của cái guồng quay xã hội điên cuồng này. Đó là bao lâu về trước rồi? Lâm Thế Đông chết đã ba năm, hắn ở bên cạnh tôi sắp đặt âm mưu mất hai năm, mất thêm hai năm nữa để đánh đổ tập đoàn nhà họ Lâm, thì ra trước sau cộng lại, đã được bảy năm rồi.

Bảy năm, đủ để một em bé trở thành cháu nhỏ tiểu học sôi nổi; đủ để một thanh niên, từ giai đoạn ngại ngùng bỡ ngỡ trở thành con cáo già ranh mãnh quyết đoán; cũng đủ để một tên đần, như Lâm Thế Đông ngày trước, từ quí tử danh gia vọng tộc trở thành con sâu mọt bị chà đạp trong xã hội, cuối cùng chết thảm dưới bánh xe tải, hóa thành một bộ xương trắng cô độc lạnh lẽo.

Trong khoảng khắc đó, tôi không ngừng chìm vào suy nghĩ miên man, bởi chỉ có như vậy mới tạm quên đi cảm giác sợ hãi khi đối diện với hắn. Tôi cúi đầu xuống nghĩ ngợi lung tung né tránh cái nhìn ung dung thản nhiên kia. Ánh mắt của hắn sắc bén đến nỗi tôi cơ hồ cảm giác như mình đang bị xuyên thấu đến tận linh hồn. Tôi không dám tiếp xúc với ánh mắt đó đành nghiêng mặt sang bên nhìn về hướng khác, lại khiến hắn không hài lòng, cường bạo nắm lấy cằm tôi xoay lại, bức bách tôi phải nhìn thẳng vào hắn. Ngón tay cái thô ráp ma sát trên làn da non nớt của thiếu niên, tựa hồ như lớp giấy nhám cạ vào khiến tôi ẩn ẩn đau rát.

Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn giận dữ sôi trào, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn xoáy vào mắt kẻ kia như hắn mong muốn, trong lòng nghĩ, con mẹ nó, là do ta đây đời trước không thèm tích đức, bại trong tay ngươi là tại ta ngu xuẩn, ta nhận. Nhưng Lâm Thế Đông kia đã chết, ta bây giờ là một người khác, cần gì phải sợ ngươi? Tôi dùng sức trừng trừng nhìn hắn, bấy giờ mới nhận thấy kẻ này so với trước kia, hoàn toàn khác biệt.

Hắn trước kia có mái tóc dày, đen sẫm, hôm nay lại loang lổ lốm đốm, xen lẫn không ít những sợi chỉ bạc. Chuyện gì đã xảy ra? Nếu tôi nhớ không lầm, người này bất quá cũng chỉ vừa mới ba mươi tuổi đầu, có lẽ nào trào lưu xã hội hiện tại đã chuyển hướng, đang lưu hành mốt nhuộm tóc thành muối tiêu? Hay là, tôi thầm nghĩ trong đầu, tên này làm nhiều chuyện ác quá, rốt cuộc lương tâm cắn rứt, phiền muộn lao lực, chưa già đã lão?

Song khả năng này rất nhỏ, theo tôi được biết, hắn vốn trước sau như một không chút lưu tình, thủ đoạn độc ác. Năm đó để thôn tính tập đoàn họ Lâm mà không ngần ngại đập đổ tất cả, đẩy Lâm Thế Đông đến đường cùng, cũng không chớp mắt lấy một lần, làm sao có chuyện cảm thấy cắn rứt lương tâm, cư nhiên tỉnh ngộ? Cũng không phải đang đóng phim Hồng Kông chứ, xã hội này đào đâu ra lắm thằng điên chịu quay đầu vậy?

Tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc trong chốc lát, liền sau đó âm thầm cười nhạo hắn, lại không nhận ra nụ cười bất giác đã hiển hiện trên gương mặt mình. Người đàn ông đó nhìn tôi, trong đôi mắt thoáng hiện ra một chút thảng thốt, đột ngột lại chuyển thành thâm trầm âm u, dường như phảng phất một loại tâm tình không tên, khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Tôi chợt nhớ lại, người này không giống Lâm Thế Đông, đóng kịch mãi thành thói quen, đồng tính luyến ái lại phải bày ra bộ dạng đàn ông chân chính yêu thích người khác phái. Người này là một tên dâm ô ấu loạn, năm ấy tôi đi tìm hắn để thảo luận, đã từng chính mắt trông thấy, hắn đem một đứa trẻ niên thiếu còn non nớt đặt dưới thân, sau lại chứng kiến hắn cùng với em họ mình ở nơi đó dây dưa hoan ái. Tựa như một con sói hung ác nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt hắn không hề ngần ngại che giấu ngùn ngụt ham muốn và dục vọng, thứ ánh mắt đó quét từ trên xuống, làm tôi theo bản năng mà khiếp sợ khiến đôi chân mềm nhũn ra, sau khi cơ thể thành thật phản ứng, tôi mới bắt đầu chậm chạp nhận ra mối nguy hiểm sắp đến gần kia.

Đời trước Lâm Thế Đông tướng mạo bình thường, chẳng phải loại có thể lay động lòng người, kẻ nhìn trúng hắn tuyệt đối không nhiều lắm, nhưng bây giờ, tôi nghĩ đến cái thân thể thiếu niên mới mười bảy tuổi này lại là một thiếu niên thật sự xinh đẹp. Hơn nữa, không phải chỉ là kiểu thư sinh sạch sẽ ưa nhìn phổ biến, mà hết thảy thực nguyên chất thuần khiết, trong sáng lại mềm mại, khiến tôi lần đầu khi soi gương liền bị làm cho hoảng sợ mất hồn.

Chuyện này thực chất không có chỗ nào đáng để vui mừng cao hứng nhảy nhót mà lại khiến tôi cảm thấy bất an vô cùng. Kiếp trước phải chịu đựng sự sắp xếp chi phối lên vận mệnh của bản thân, liền hiểu rõ thần thánh ban cho người phàm trần những thứ tốt đẹp, xem xét đa số trường hợp, cũng chẳng phải có ý gì tốt. Người ban tặng tôi tài phú, lại tước đi hạnh phúc; ban tặng danh lợi, lại lấy đi tự do; ngày hôm nay, người ban tặng tôi dung mạo như vậy, tôi thực sự không dám phỏng đoán, lại bị cướp đi cái gì để trả giá đây?

Hạ Triệu Bách tiếp tục dùng ngón tay thô ráp nhè nhẹ vuốt ve đôi gò má của tôi, khiến tôi run lên cầm cập, cảm giác hoảng sợ xuất phát từ linh hồn lại một lần nữa chiếm thượng phong, khiến vô vàn ký ức kinh hoàng từ xa xôi chợt ùa vào trí óc, tôi không thể kiềm chế mà run lẩy bẩy, tuyệt vọng, tuyệt vọng vùng vẫy. Tên tay sai áo đen vẫn cật lực khống chế không buông lỏng, tôi mặc dù sức lực yếu ớt nhưng ít ra cũng có thể đạp tên chó săn đó mấy cú đá ra trò. Đáng tiếc hắn đều nhanh nhẹn tránh được, chẳng những không đạp trúng cái nào lại còn chọc cho hắn nổi điên lên, tưởng như một giây kế tiếp sẽ còn làm ra loại chuyện kinh hãi nào nữa. Tôi thấy tình hình xấu đi, không còn cách nào khác, đành học theo nữ sinh mà thét ầm lên, vừa la hét vừa giả vờ sợ sệt: “Các người muốn làm gì? Tôi không quen biết các người, dựa vào cái gì lại bắt tôi, buông ra, ai đó cứu tôi, cứu tôi với ——!!!”

Tôi chính là muốn lớn tiếng tri hô để người bên ngoài phát hiện ra mình, nơi này có những tay săn ảnh rất lợi hại, hắn ta lại là doanh nhân nổi tiếng rất có địa vị, giữa ban ngày ban mặt sai sử vệ sĩ áp bức một thiếu niên, truyền ra ngoài kiểu gì cũng chẳng phải là chuyện tốt. Tâm lý của kẻ có tiền rõ ràng là thế, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến mặt mũi thể diện. Quả nhiên, hắn ta nghe tiếng thét chói tai của tôi, nhíu mày, đanh giọng quát lên: “Câm miệng! Giữ im lặng ta sẽ tha cho ngươi, nghe rõ chưa?”

Không thể không thừa nhận, ảnh hưởng áp lực của hắn lên tôi vẫn còn, hàm răng tôi đánh lập cập cả nửa ngày, đành khó khăn mà gật đầu một cái. Hắn nghiêng đầu nhìn tên tay sai áo đen sau lưng tôi, thấy cổ tay tôi bị ghìm chặt đến đau đớn, rốt cuộc đem thả ra. Tôi vừa xoa xoa cổ tay, vừa nhìn hắn cảnh giác. Người đàn ông đó lại không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn tôi, thật lâu sau mới cất giọng: “Làm cậu sợ? Hử? Dáng vẻ trước sau quả thật giống học sinh cấp hai, cậu nói Thế Đông đã từng quyên tiền giúp đỡ mình, là xảy ra khi nào, ta vì sao lại không biết?

Trong lòng tôi thầm khinh bỉ, thì ra ngươi luôn mang những địch thủ quanh mình tất cả điều tra rõ ràng, chẳng lẽ hắn ta đi cầu hay thay đồ gì ngươi cũng đều sẽ biết luôn đi? Tôi trong đầu nhanh chóng nghĩ qua một lần, bịa ra một kịch bản tuyệt hảo, mở miệng run rẩy nói: “Ngài Lâm đã góp một khoảng tiền cho trường học của chúng tôi, nhà trường mời ngài ấy tham dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập, hôm đó ngài ấy xuất hiện hơi muộn, đúng rồi, tôi bấy giờ đang đại diện học sinh phát biểu. Người đó thật tốt, lại thiện lương, cùng tôi trò chuyện nhiều mới biết tôi cơ thể yếu ớt , gia cảnh cũng tương đồng, liền quyên tiền giúp đỡ tôi. Đáng tiếc chỉ không lâu sau ngài Lâm đã qua đời.”

Người đàn ông đó sắc mặt đang khẩn trương, chợt trở nên hòa hoãn, khóe miệng hiện lên một nụ cười có phần mỉa mai, gật đầu nói: “Đúng là phong cách của hắn. Thế Đông vào thời điểm nào đã quyên góp cho cậu?”

Thật đúng là một kẻ đa nghi, bất quá tôi lại đang chờ đợi câu hắn vừa hỏi. Nhìn vào mắt hắn, tôi nhè nhẹ nói: “Ba năm trước đây, tôi nhớ rõ vào ngày mười bốn tháng sáu, hôm đó có bão, đài khí tượng treo dấu hiệu màu vàng để cảnh báo trước. Chúng tôi đều cho rằng ngài Lâm sẽ không tới, nhưng ngài ấy cuối cùng lại lái xe đến.”

Mặt của hắn chợt đông cứng lại, quả nhiên, cho dù có âm ngoan thủ đoạn đến mực nào đi nữa e rằng cũng không thể dễ dàng quên đi hình ảnh Lâm Thế Đông chết thảm dưới bánh xe tải, bị ép thành thịt vụn. Vậy nên, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn đi cúng tế cho Lâm Thế Đông, dù sao người cũng do mình hại chết, kẻ làm ăn vốn rất kiêng kị những loại chuyện này.

Tôi sảng khoái nhìn nét mặt hắn đang trưng ra, hiểu rõ hắn đang nghĩ cái gì. Ba năm trước đây, ngày mười bốn tháng sáu, Lâm Thế Đông đem toàn bộ tài sản cuối cùng của mình chuyển cho bà Bảy, cũng bán luôn cả tổ trạch[1], vốn muốn dùng khoản tiền đó để trả nợ, nhưng ma xui quỷ khiến lại đem hai mươi vạn quyên tặng trường trung học Saint Mary. Tôi đến nay cũng không hiểu lắm, vì cái gì lúc đó rõ ràng muốn đi tìm cái chết, còn chạy đi quyên tiền cho một trường trung học? Có lẽ ngày đó lái xe ngang qua, nhìn gương mặt non nớt ngây thơ của lũ trẻ, ngoài ý muốn khiến tôi thấy cảm động chăng? Trùng hợp vừa quyên hết toàn bộ tiền, lại đúng ngay kỉ niệm ngày thành lập trường, hiệu trưởng tự mình đến mời tôi tham dự. Lúc ấy tin tức tập đoàn họ Lâm bị phá sản vẫn chưa truyền ra ngoài, vị hiệu trưởng kia chắc là muốn nhân cơ hội này làm thân với “quý nhân”.

Vốn tôi không có tâm tình để tham gia, chợt nghĩ đến chuyện bản thân sắp xa rời dương thế, không bằng đi xem một chút. Vì vậy ngày đó tôi bất chấp mưa gió đến hội trường, lắng nghe những đứa bé trai bé gái gương mặt béo tròn trắng mịn, giọng hát véo von, hát mấy bài ca tiếng Anh trữ tình ngày xưa mà tôi đã quên từ lâu, khiến tôi trong một khắc nở nụ cười vui sướng chân thật. Bây giờ nghĩ lại, đó hẳn là lần cuối cùng trong cuộc đời mà Lâm Thế Đông thật sự lộ ra biểu cảm tươi cười chân thành.

Sau đó, ngày mười lăm tháng sáu, tôi mặc kệ gió bão cũng chỉ muốn đi gặp người mình yêu một lần cuối cùng, lại chứng kiến sự thật đau đớn kia rồi gặp tai nạn mà mất đi. Cũng tốt, ông trời đối đãi với tôi không tệ, đến lúc chết, ít nhất cũng làm một một con quỷ minh bạch.

Việc này, kẻ đứng trước mặt tôi có lẽ đã biết từ lâu, nếu hắn không tin cứ một mực tra hỏi, tôi cũng không ngại. Nhưng hắn ta sống chết lại cứ nhìn tôi chằm chằm, hô hấp vì cái gì lại trở nên nặng nề như vậy? Tôi hoài nghi nhìn hắn, lại thấy hắn móc từ trong túi ra bao thuốc lá lấy một điếu ngậm lên miệng, ngón tay có chút run rẩy, lập tức bên cạnh hắn một tên tay sai khác đi tới ân cần châm lửa. Người đàn ông đó hít một hơi thật sâu, thả lỏng đôi chút, thấp giọng nói: “Cậu có thể hay không nói cho tôi biết, ngày đó, Thế Đông đã nói những gì với cậu? Hắn, trông ra sao? Có vui vẻ không?”

Vui vui cái rắm, trong lòng tôi mắng to, lúc đó tập đoàn họ Lâm đã sụp đổ, cơ nghiệp tổ tông đều bị hủy trong tay ta, ngươi nghĩ ta có thể vui vẻ cao hứng chắc? Nhưng hắn ta quan tâm những thứ này để làm cái gì? Chẳng lẽ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, định tập hợp các chi tiết lại thành tiểu thuyết hồi ký, đặt tựa đề, “Tôi đã làm thế nào để lật đổ thằng ngu Lâm Thế Đông”? Trong đầu đầy tôi nghi vấn, nhưng giờ phút này chỉ có thể xem hắn như một tên nhà giàu đột nhiên có thêm loại ham mê kì quái vậy. Thế nên tôi nghiêng đầu, cố gắng dùng loại giọng điệu đơn thuần mà non nớt của một đứa trẻ học sinh trung học mà nói: “Tôi nhớ kỹ ngài Lâm rất nhân ái hòa nhã giống như một người anh trai, một chút kiêu căng cũng không có. Ngài ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, học hành có vất vả không, sao thân thể lại gầy như vậy, có phải mắc bệnh gì hay không.”

Người đàn ông đó mang trên mặt một nụ cười cứng nhắc kỳ lạ, nói: “Còn gì nữa không?”

“Ngài ấy trông rất vui vẻ, xem bạn học của tôi biểu diễn đọc mấy bài thơ tiếng Anh, liền cười nói với tôi bọn họ có hai người phát âm không chính xác. Sau đó đến lúc trình diễn đồng ca, ngài Lâm bị tiếng hát của các bạn học làm cho cảm động mà đứng lên vỗ tay nhiệt liệt. Chúng tôi đều cảm thấy rất vinh dự, quả thực chưa từng thấy qua kẻ có tiền nào cư xử giống như ngài ấy.”

Tôi tiếp tục dốc tâm trí ra mà dùng giọng điệu hết sức buồn nôn để tự ca ngợi chính mình, trong đầu thầm than, Lâm Thế Đông ơi là Lâm Thế Đông, cả đời ngươi sống như một thằng rác rưởi, chưa từng nghe ai nói ngươi là người tốt, từ trước đến nay lần đầu tiên được người khác khen ngợi, ai ngờ lại là chính bản thân mình ở kiếp sau. Ngươi có thể không bi ai sao, Lâm-bỏ-đi?

Chính là, tên kia lại càng không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, một kẻ có tiền lại biết đối nhân xử thế tốt đẹp như hắn. Không một ai có thể làm được đến mức này.”

Tôi thấy trên mặt hắn quả thật biểu tình rất bi thương, đây là chuyện gì đang xảy ra? Lâm Thế Đông coi như một thằng ngu đi, nhưng cũng đâu tới phiên ngươi, kẻ đầu sỏ hại chết ta lại ở đây than thở giúp. Trong lòng tôi khó chịu, không nhịn được mà nói: “Đáng tiếc, ngài ấy lại sớm qua đời. Ông đây hẳn là bạn thân của ngài Lâm, chẳng hay có biết ngài ấy đã mất như thế nào không?”

Một câu nói của tôi, liền mang ôn nhu trên mặt hắn đánh cho bay đi. Thật hiếm thấy nha, tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cư nhiên có thể làm cho thằng khốn độc ác giả dối này, vốn không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào trên mặt lại lộ ra vẻ hổ thẹn, tôi liền tiếp tục: “Nghe báo chí nói ngài ấy là gặp tai nạn xe cộ, nhưng tôi nhớ ngày hôm đó tín hiệu báo động màu vàng được treo rất rõ ràng, ngài ấy vì cái gì lại không lái xe mà chạy bộ ra bên ngoài để bị xe tông phải mà qua đời chứ???”

“Câm mồm! Thằng lỏi, mày ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám nói chuyện với ông chủ bằng cái giọng đó?” Một tên tay sai bên cạnh hắn thấy tình thế không ổn, liền bước đến lớn giọng quát nạt tôi.

Tôi vẫn còn chút sợ sệt, nhưng cảm giác trả được thù thật sự rất sảng khoái, làm tôi không nhịn được mà phải nói thêm một câu nữa: “Nhưng mà, không phải quý ngài đây khi ngài Lâm còn sống vốn là bạn tốt của nhau sao?”

Một câu “bạn tốt” của tôi lọt vào tai người đàn ông kia trở thành lời mỉa mai cay nghiệt. Hắn trong nháy mắt tưởng chừng như hóa đá, một hồi rất lâu sau cũng không nhúc nhích, bỗng nhiên từ khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Trong bụng tôi giật thót, bèn cúi đầu ra vẻ đáng thương, thầm nghĩ có phải hay không vì cao hứng nhất thời lại để lộ ra kẽ hở nào đó. Người đàn ông đó cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, tôi đang cảm thấy kì quái, ngẩng đầu lên len lén nhìn thì chợt nghe hắn lạnh lùng nói: “Cậu hỏi tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên hỏi lại cậu vài câu chứ. Cậu làm sao lại biết Lâm Thế Đông thích thuốc lá Camel, Thế Đông cho dù rất dễ gần, cũng không có khả năng lại đi nói cho một đứa trẻ xa lạ biết một sở thích mà ngay cả người thân trong nhà hắn cũng không hay, đúng không?”

[1] tổ trạch: nơi cư ngụ của các thế hệ trong một dòng họ, được truyền lại từ đời này sang đời khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro