Chương 22: Bái kiến Đế Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly

Đêm đầu tiên ở tại Vương phủ Cố Du Ninh mơ rất nhiều giấc mộng kì quái, trong mơ vội vàng rối loạn gần cả đêm, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi y, mơ mơ màng màng mở to mắt ra liền nhìn thấy Sở Dự đang nhẹ nhàng lay y: "Du Ninh, tỉnh đi, nên dậy rồi, chốc nữa về ngủ tiếp."

Cố Du Ninh lười biếng bị Sở Dự lôi ra khỏi chăn, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu mới kịp phản ứng, bản thân y đã không còn ở Tướng phủ nữa mà là đang ở Vương phủ, giờ y đã trở thành Vương phi, hôm nay phải đi bái kiến cha mẹ chồng, cũng chính là hoàng đế cùng hoàng hậu.

Cuộc sống thật mợ nó chết tiệt mà! Cố Du Ninh nghĩ trong lòng, rốt cục cũng ý thức được, y! Thật sự đã lập gia đình!

Sở Dự nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu dị thường của người trước mặt, cười khẽ, ngồi bên cạnh y khẽ bảo: "Nhanh dậy đi, mau mặc y phục, bọn hạ nhân sắp vào rồi, chúng ta còn phải tiến cung nữa."

Cố Du Ninh chưa ngủ đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời khóc tang, đầu chui lại vào chăn, rầm rì "Ta mệt, ta muốn đi ngủ ~ "

Sở Dự nhanh tay mò cái người sắp ngủ ra khỏi ổ chăn, sau đó dỗ "Chớ ngủ, ngoan, đứng lên đi, lát về rồi ngủ tiếp."

Cố Du Ninh hai mắt mông lung sương mù, dại ra nhìn Sở Dự một lúc lâu, sau đó nói: "Vương gia, chúng ta bây giờ đi muộn một chút cũng được, không nên gấp gáp, cho ta ngủ thêm một lúc thôi."

"Ngày sau ngày đại hôn phải đi bái kiến Đế Hậu, nào có đạo lý đi muộn chứ, Du Ninh nghe lời, mau đứng lên!"

"Chút nữa đi, đi trễ một chút, Vương gia hiện tại công cao chấn chủ, đương kim Thánh thượng hiện giờ lại không tin ngươi, ngươi phải ra vẻ hoang dâm vô độ khiến bọn họ mơ hồ, hơn nữa mấy ngày trước cả thành Trường An đều biết ngươi vô cùng thích tân Vương phi, nhất thời tham hoan là nên có mà." Cố Du Ninh có nề nếp giải thích, sau đó nói tới điểm quan trọng nhất "Cho nên, ngài cho ta ngủ thêm lúc nữa đi."

Vật nhỏ này nói đến cùng vẫn là muốn ngủ nướng, Sở Dự bất đắc dĩ thở dài, sau đó bảo: "Không được, nhất ngôn thất đạo, tất viết khuynh thành, để như vậy phụ hoàng sẽ trách cứ ngươi."

Cố Du Ninh bị Sở Dự dựng dậy khỏi giường, ép buộc mặc quần áo, miệng còn đang thì thà thì thầm tỏ vẻ bất mãn

"Sợ cái gì chứ, đây đều là kế hoãn binh, việc hôn nhân này của hai ta là do Hoàng hậu định, ta cũng là do Hoàng hậu chọn. Ta càng không tốt, Hoàng Thượng sẽ cho rằng Hoàng hậu không đối xử tử tế với ngươi, tuyển nam thê đã không tốt thì thôi lại còn chọn một kẻ lẳng lơ lười biếng, đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ bất mãn với Hoàng hậu, cuộc sống của Vương gia có thể tốt hơn nhiều đó."

Sở Dự vui vẻ, xán đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, cười nói: "Du Ninh đây là đang suy nghĩ cho ta sao?"

Cố Du Ninh ngây người nhìn dung nhan anh tuấn trong nháy mắt phóng đại trước mặt mình, một hồi lâu mới nuốt nước miếng, ra vẻ trấn định lui về sau: "Đó là đương nhiên, thần và Vương gia là đồng minh, ngồi chung trên một con thuyền, đương nhiên sẽ không chút do dự dốc sức vì Vương gia!"

Sở Dự nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Du Ninh, không khỏi cười ha ha, Cố Du Ninh sửng sốt một chút, lập tức phát hiện người nọ đang trêu đùa mình, nhất thời mặt đỏ bừng, tức giận lườm hắn.

Sở Dự cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đang muốn nói gì đó, Thành Quý bên ngoài đột nhiên gõ cửa:

"Vương gia, Vương phi, đã đến giờ rồi, muộn nữa sẽ không tốt!"

"Ừ, vào đi." Sở Dự nghiêm mặt, khôi phục lại dáng vẻ Vương gia lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày, chỉ là ngón tay vẫn còn đang cảm thụ xúc cảm trơn bóng mới rồi.

Ngày kế tân hôn phải bái kiến Đế Hậu, cũng yêu cầu phải mặc triều phục, phàm là Thái tử phi, Thân vương phi, Hoàng tử phi, chính thê của con cháu Hoàng thất, triều phục đều là màu đỏ.

Chỉ có điều Cố Du Ninh là nam tử, đương nhiên không thể mặc váy, cho nên hình thức triều phục của y là trang phục hắc kim thêu cửu long giống Mân vương, chẳng qua nhỏ hơn khá nhiều, màu sắc thì đổi thành đỏ, hoa văn cửu long phía trên đổi thành tiên hạc, bên hông không phải là đai ngọc giống tước vị Thân vương, mà có thêm một kiện trường sam.

Chuẩn bị thỏa đáng xong, kiệu tám người khiêng trong cung phái tới đã đến cửa Mân vương phủ, kết quả Cố Du Ninh bởi vì quần áo quá dài, vừa mới ra khỏi cửa phòng, thiếu chút nữa ngã vồ ếch, vẫn là Sở Dự kịp đỡ lấy y, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Cố Du Ninh lắc đầu, sau đó nhìn trường sam dài chạm tới đất, hơi bất mãn: "Triều phục thời đại này cũng thật phiền toái, còn nói ta không cần mặc váy, cái này còn không bằng váy đâu, mặc váy còn mát mẻ hơn."

Y thật cẩn thận túm trường sam chui vào kiệu, rồi nhìn Sở Dự tao nhã vén vạt áo trước bước lên kiệu, lại tao nhã ngồi xuống bên cạnh mình, y chợt phát hiện bản thân có vẻ không được như người ta.

Chờ đến thời điểm kiệu được nâng tới cửa cung, Cố Du Ninh nhảy xuống trước tiên, quay đầu nhìn Sở Dự vẫn tao nhã như trước xuống kiệu, Cố Du Ninh dưới đáy lòng thở dài thật sâu.
Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng càng muốn ném mà.
Sở Dự nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Cố Du Ninh, quyết đoán vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: "Đang nghĩ cái gì vậy?"

"Hở? Không có, không nghĩ gì cả..." Cố Du Ninh nhanh chóng bối rối lắc đầu, thấy Sở Dự cười như không nhìn mình, càng thêm bối rối, nhanh chóng cúi đầu xuống, tim nhỏ nhảy loạn nhịp.

"Được rồi, đi thôi."

Sở Dự nói xong, liền tự nhiên dắt tay y đi tới Phượng Loan điện của Hoàng hậu.

Lúc Cố Du Ninh cảm nhận được bàn tay to lớn kia nắm chặt lấy tay mình, bùm một cái liền xù lông, dùng sức rút ra: "Vương gia, Vương gia, như vậy không tốt lắm đâu, ở đây toàn là người..."

Sở Dự sao có thể để y rút ra được, ngược lại nắm chặt hơn.

"Có gì mà không được, ta đây là đỡ ngươi, tránh cho ngươi lại ngã sấp xuống."

"Vậy cũng không được, mau thả ta ra, hai đại nam nhân tay trong tay không phải rất kỳ quái sao?" Cố Du Ninh cắn răng nhỏ giọng nói xong, vẫn cố dùng sức kéo móng vuốt của mình lại.

"Ừm, là rất kỳ quái..."

Sở Dự gật gật đầu, Cố Du Ninh thở phào một hơi: "Đúng không, thế mới nói ngài mau thả..."

Kết quả không đợi y nói hết lời, Sở Dự đột nhiên chuyển đề tài: "Bằng không ta bồng ngươi đi, từ đây đến Phượng Loan điện tuy không xa, nhưng cũng không gần, ngươi vừa nói ta dắt tay làm ngươi thấy kì quái, vậy ta liền ôm ngươi đi."

"....." Cố Du Ninh hoa lệ sửng sốt, dưới đáy lòng gào khóc hò hét: Mợ nó, ôm càng kì quái đó có biết không hả!

Một lúc lâu sau, Mân vương điện hạ cảm thấy mỹ mãn dắt tay Vương phi nhà mình, tiêu sái đi trong sân vắng, cười cứ phải gọi là như gió xuân, lại nhìn Mân vương phi, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ nghiến răng nghiến lợi.

Trong Phượng Loan điện, Đức Thịnh đế cùng Hoàng hậu Triệu thị ngồi trong chánh điện, có tiểu thái giám thông báo, nói Mân vương cùng Mân vương phi đến.

Đức Thịnh đế không nói gì, ngược lại thì Hoàng hậu cười bảo "Nhanh chóng cho vào, Hoàng Thượng đang chờ thấy con dâu đấy."

Dứt lời không bao lâu, Sở Dự cùng Cố Du Ninh chậm rãi tiến vào, cung kính hành lễ với Đế Hậu.

Đức Thịnh đế mặt không đổi sắc nhìn Cố Du Ninh, mấy ngày nay ông nghe thấy cái tên này không ít lần, đầu tiên là lời đồn chuyện nhảm, sau đó là Sở Dự tuyên bố nói mình chung tình với y, bất luận điểm nào cũng đều khiến ông cực kỳ tò mò, chẳng qua hôm nay sau khi thấy tướng mạo Cố Du Ninh rồi, một tia tò mò trong lòng liền biến mất, đơn giản răn dạy vài câu, liền gọi lên, còn phân phó người thưởng Cố Du Ninh một đôi ngọc bội linh lung.

Ông đối với 'nàng dâu' này chưa nói tới có hài lòng hay không, vốn thời điểm cho Sở Dự cưới nam thê thì chỉ cần là một nam nhân mà thôi, căn bản không nghĩ tới Mân vương phi sẽ làm người ta kinh diễm như thế, càng không nghĩ tới là, Sở Dự vậy mà sẽ thích y, còn gây xôn xao dư luận.

Đức Thịnh đế không nói gì, ngược lại Hoàng hậu vẫn luôn hiền lành mỉm cười, bà trước khen Sở Dự vài câu, sau đó lại nói với Hoàng đế:

"Thiếp ấy mà, mấy ngày trước còn đang nghĩ không biết đến cùng là dạng người nào có thể mê hoặc Nguyên soái không hiểu phong tình như Lão Lục của chúng ta. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khiến người yêu thương, chẳng trách Lão Lục thích như vậy."

Đức Thịnh đế nhìn Hoàng hậu một cái, đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nói: "Thích là nên rồi, các ngươi nếu đã thành vợ chồng, có thể ân ái như thế, trẫm cùng mẫu hậu ngươi có thể bớt chút lo lắng."

Tiếng nói vừa dứt, Sở Dự cùng Cố Du Ninh vốn đã được ban ngồi liền đứng lên, quỳ xuống hành lễ: "Tạ phụ hoàng, nhi thần cẩn tuân thánh ý!"

"Được rồi, Hoàng Thượng, ngài xem bọn chúng vợ chồng son như vậy, còn cần chúng ta quan tâm sao, thần thiếp mới rồi còn nghe đám tiểu cung nữ nói, Mân vương điện hạ của chúng ta lúc tiến cung đều tay trong tay với Mân vương phi đó."

Trên mặt Hoàng hậu tuy cười, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng, những lời này là bà cố ý nói.

Ban đầu bà muốn thấy Sở Dự vắng vẻ Vương phi, để bà có thể nói với Hoàng đế hắn không hiểu chuyện, không biết khổ tâm của Hoàng thượng.

Trước đó vài ngày nghe Sở Dự đối xử với tân Vương phi rất tốt, bà lại cho rằng Sở Dự làm vậy là cố ý để Hoàng đế xem, nhưng hiện giờ nhìn ánh mắt Sở Dự và Cố Du Ninh, là người thì đều thấy được, đó tuyệt đối không phải giả bộ. Lúc này nếu ở trước mặt Hoàng đế mà bà nói lòng dạ Sở Dự thâm sâu, đây tuyệt đối là tìm đường chết, chi bằng dùng sức khen bọn họ ân ái, hơn nữa Cố Du Ninh nhan sắc khuynh thành, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy Mân vương là tên háo sắc.

Cố Du Ninh nghe Hoàng hậu nói xong, tự nhiên biết ý bà ta là gì, trong lòng không khỏi có chút cười nhạo, nếu nói một người có háo sắc hay không, không phải xem hắn sủng ái một người thế nào, mà phải xem hắn sủng ái bao nhiêu người. Trong Mân vương phủ chỉ có vài cơ thiếp, đừng nói thái tử cùng mấy vị hoàng tử kia, ngay chính chất tử của Mân vương, vị tiểu vương gia mới mười lăm tuổi kia, số cơ thiếp còn nhiều hơn hắn, muốn nói hắn háo sắc, phỏng chừng hoàng hậu phải uống phí khí lực rồi.

Nghĩ đến Mân vương cũng không dễ dàng gì, Cố Du Ninh ở nhà quan mười năm, chuyện Hoàng gia y ít nhiều cũng nghe nói một chút, mẫu phi Mân vương là một cung tần nhỏ bé, sau khi sinh hắn liền qua đời, hoàng cung là nơi tứ phía nguy hiểm, mất đi sự giúp đỡ bên nhà mẹ, Mân vương từ nhỏ đã giãy giụa trong đau khổ, hiện giờ rốt cục đã lên chức Soái tướng, lại được phong Thân vương, hẳn cũng xem như mây mờ trăng tỏ rồi đi, đáng tiếc lại bị ép cưới nam thê, tiền đồ nối dõi liền bị chặt đứt.

Trong lòng Cố Du Ninh chậc chậc cảm thán, một bên cúi đầu uống trà, một bên lắc đầu thở dài, thật sự là thân thế thê thảm mà, cũng không khác là mấy so với chủ nhân ban đầu của thân thể này.

Quả nhiên là có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, Hoàng gia cũng không ngoại lệ mà.

Nghĩ đến đây, y nâng chung trà lên che giấu, trộm nhìn Sở Dự, kết quả để người ta bắt tại trận, hắn cũng đang cười như không cười nhìn y, y hoảng hốt lập tức cúi đầu chuyên tâm uống trà.

Ý cười trong mắt Sở Dự càng sâu, mấy chuyện này Đức Thịnh đế đều thu hết vào mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam