Chương 23 : Xấu hổ và giận dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E&B: Yến Phi Ly

Đức Thịnh đế cau mày nhìn nhi tử của ông đang quang minh chính đại đưa mắt trêu chọc Vương phi, bất chợt cảm thấy khó hiểu. Sở Dự là một kẻ trời sinh sát khí quá nặng, trên chiến trường cuồng ngạo tựa như sát thần, người như vậy tuyệt đối không thích hợp làm hoàng đế, cho nên Đức Thịnh đế càng có ý truyền ngôi cho Thái tử.

Chính là hiện giờ Mân vương chiến công hiển hách, Thái tử đã xem hắn thành kẻ địch, vài ngày trước ở trường săn Sở Dự ngã ngựa cũng chính là do Thái tử giở trò quỷ. Đức Thịnh đế không phải không biết, không phải không biết Thái tử âm mưu sát hại Hoàng tử, chính là ông không muốn quản, bởi vì Mân vương hiện giờ khí thế quá mức lớn mạnh, dù cho giờ ông có thể bảo vệ hắn, nhưng ngày sau khi Thái tử đăng cơ thì khó mà nói. Hiện tại nếu hắn chết vậy sẽ còn được hạ táng theo nghi lễ Thân vương, nếu ngày sau khi Thái tử đăng cơ, bọn họ huynh đệ tương tàn, vậy cũng không biết sẽ là tội danh gì, sẽ có kết cục như thế nào.

Tuy rằng như vậy không công bằng đối với Sở Dự, nhưng kẻ sinh tại gia đình đế vương sẽ không có lựa chọn khác.
Trong lòng Đức Thịnh đế hơi hơi chua xót, thở dài, cho Sở Dự cùng Cố Du Ninh về sớm.

Cố Du Ninh ôm ấp nâng niu khối ngọc bội mà hoàng đế ban cho như bảo bối, hai khối ngọc bội tinh xảo đặc sắc, vừa nhìn liền biết là vô giá, Cố Du Ninh mím môi thầm tính toán trong lòng, chính mình sẽ cố gắng tích cóp chút tiền, tuy rằng chờ đến khi Mân vương trở thành hoàng đế có lẽ cũng sẽ ban cho y không ít, nhưng những thứ như tiền bạc thế này có kẻ nào lại chê ít, về sau y có rất nhiều thê thiếp phải nuôi đấy!

Kết quả Cố Du Ninh chỉ lo chú tâm đồ trong ngực, nhất thời không nhìn đường, mới vừa ra khỏi Phượng Loan điện liền giẫm trúng vạt áo, sắp sửa ngã ập mặt xuống thềm ngọc.

Sở Dự nhảy dựng, nhanh tay nhanh mắt túm lấy áo Cố Du Ninh, xách người trở về.

Cố Du Ninh trừng lớn mắt, sợ tới mức mặt mũi nhỏ nhắn trắng bệch, trong tay còn gắt gao nắm chặt ngọc bội.

Sở Dự cau mày, bất đắc dĩ nói: "Đi đường không nhìn đường, nhìn cái thứ phiền phức kia làm gì, mới lơ đễnh không để ý ngươi một lát, ngươi liền muốn xảy ra chuyện."

Cố Du Ninh bảo vệ ngọc bội đang nắm chặt trước ngực, vẻ mặt không phục nhìn Sở Dự "Ta nhìn ngọc bội thì có sao, đây đều là tiền đấy nha, ta nhìn thêm vài lần cũng là chuyện thường tình, lại nói ta bị ngã đều là do bộ quần áo này..."

Cái miệng nhỏ của Cố Du Ninh bùm bùm nói liên thanh, giống như đạo lý trong toàn thiên hạ này đều chờ y tới giảng, Sở Dự nói không lại y, chỉ hỏi một câu.

"Tình nguyện không nhìn đường ngã sấp xuống, cũng phải nhìn khối ngọc bội kia?"

Cố Ngũ gia vênh váo lên, hung hăng gật gật đầu nhỏ, nói năng rất có khí phách: "Đúng vậy."

Sở Dự nhếch khóe môi, gật gật đầu "Ta biết rồi."

Sau đó, đột nhiên vươn tay nhấc bổng Cố Du Ninh lên, đi nhanh ra ngoài cửa cung.

Cố Du Ninh hít một ngụm khí lạnh, lập tức vẫy tay đạp chân giãy giụa không ngừng, nhưng không chỉ bị Mân vương điện hạ anh minh thần võ trấn áp, mà còn bị đe dọa "Không cho phép nhúc nhích!"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi...." Cố Du Ninh tức đến độ nói lắp: "Ngươi... mau thả ta xuống, ngươi đây là xâm phạm nhân quyền, Vương gia cũng không thể xâm phạm nhân quyền!"

Sở Dự nguy hiểm híp mắt, dừng bước lại, nhướng mày nhìn y "Muốn ta thả ngươi xuống?"

"...." Cố Du Ninh giấu ngọc bội kín kẽ vào trong ngực, cảnh giác nhìn Sở Dự, thông thường lúc này người trước mắt sẽ đề xuất điều kiện đặc biệt quá phận, đặc biệt bất lợi, dựa theo mấy ngày nay ở chung với Sở Dự xem ra mình nhất định sẽ bị trêu đùa. Nghĩ đến đây trong Cố Du Ninh liền đặc biệt khó chịu nhưng vẫn tỏ vẻ chính nghĩa:

"Vương gia, ngươi làm thế này là không đúng, không nói đến hiện tại đang là ban ngày, trời đất snags sủa, công nhiên ấp ấp ôm ôm thế này không văn minh chút nào, hơn nữa ngươi lại còn không văn minh với đồng minh của ngươi, phương thức lãnh đạo cùng thủ đoạn của ngươi thế là cực kỳ sai lầm."

Sở Dự giống như không nghe thấy, ôm y tiếp tục đi ra hướng cửa cung, cũng chỉ hỏi: "Ngươi muốn xuống dưới sao?"

Cố Du Ninh hộc máu, uổng công y nói một đống lời nghĩa chính, người ta một chữ đều không nghe vào, cuối cùng Cố Du Ninh hết cách, chỉ đành đáng thương hề hề gật đầu: "Ta muốn xuống..."

"Vậy về sau đi đường có lo nhìn đường hay không?"

"Nhìn, sẽ nhìn." Cố Du Ninh điên cuồng gật đầu nhỏ, liên tục cam đoan: "Ta về sau nhất định nhìn cẩn thận!"

Sở Dự nghiêng đầu nhướng mày nhìn y, ý cười trong ánh mắt lại giấu không nổi, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thả y xuống.

Cố Du Ninh vừa muốn vì mình lần nữa được trở về mặt đất mà cao hứng, đột nhiên ngẩng đầu phát hiện bản thân đã ra tới cửa cung, hơn nữa trước mắt tám kiệu phu đều há to mồm nhìn y chằm chằm.

Đã ra tới cửa cung... Mình là bị Mân vương bế ra tận cửa cung... Không chỉ toàn bộ người trong cung đều nhìn thấy. Hiện tại ngay cả kiệu phu cũng nhìn thấy, lại còn dùng ánh mắt khiếp sợ không thể tin nhìn chính mình.
Cố Du Ninh cảm thấy mặt mình đều sắp bốc lửa, đường đường nam nhi bảy thước, không thiếu tay không thiếu chân, thế mà để người ta ôm, điều này y làm sao mà chịu nổi đây!

Sở Dự ngồi vào bên trong kiệu, nghi hoặc nhìn Cố Du Ninh còn đứng ngơ ngác tại chỗ, vén màn kiệu hỏi: "Sao còn chưa lên?"

Cảm thấy thể diện nam nhi của mình đều mất hết Cố Du Ninh lập tức căm tức Sở Dự, nhưng mà người nọ là Vương gia, chính mình lại không thể làm gì hắn, sau đó Mân vương phi xấu hổ và giận dữ khó nhịn, rốt cục ngửa mặt nhìn trời xanh, cái miệng nhỏ nhắn quang quác quang quác khóc toáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam