chap 50:( p2)di chuyển cứ để anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ting.... Ting... Ting..
Anh lấy điện thoại trong túi ra xem, nhìn dãy số không vội nhất máy.
Quay sang nhìn cô uy hiếp.
- em yên đó cho tôi.
Rồi quay người.
-nói.
Đầu giây bên kia vang vọng tiếng thư ký mới đến.
- tổng tài năm phút nửa tới giờ họp.
Anh lạnh nhạt trả lời.
-ừ.
Rồi tắt máy.
Quay sang liền thấy cô đang soay người định bước đi.

Anh Ngây lập tức lao đến, ôm cô vào lòng.
Quăng cô lên ghế sôfa lập tức kìm hãm cô vào lòng.
-em chạy cái gì hã.
Cô nhìn anh, có chút chột dạ lẩn bẩm.
-vậy anh đuổi theo em làm gì.
Anh trừng mắt nhìn cô.
-em chạy thì anh phải đuổi theo chứ hỏi gì.
Anh giơ tay không thương tiếc phát vào mông cô.
- này thì xem người khác trần chuồng. lập tức bồi thêm cái tiếp theo.
-này thì chạy.
Cô la lên, tay nhỏ xoa xoa chổ bị đánh hóc mắt như muốn đỏ lên,nhìn anh.
- dám chạy nửa không.
Cô nhìn anh lắc đầu
-nói
Trong mắt Viêm triệt xoẹt qua tia đau lòng,linên lấy tay định xoa giúp cô, cô liền đề phòng che lại.
-không dám.
Anh thở dài nhìn cô.
-lấy tay ra anh xoa.
Anh thấy cô thành thật hối lỗi liền không so đo với cô.
Lẳng lặng ôm cô, tay không ngừng xoa chổ đau giúp cô.
Cô như mèo con được xoa liền lim diêm hưởng thụ.
Đột nhiên anh cuối người thì thầm vào tai cô.
-làm sao giờ tôi muốn ăn em.
Cô giật mình bật dậy trúng chổ đau liền rên nhẹ,lấp bấp nói.
-không....không được nha em là đang đau.
Anh vẫn không buông tha việc triêu chọc cô.
-không sao cẩn thận là được.
Cô nhìn anh dại người ra một hồi.
Mới tiếp tục nói.
-nhưng đau như vậy sao mà..., em không được nha.
Anh nhếch môi yêu nghiệt nhìn cô, đôi mặt xoẹt qua tia không đứng đắng, giọng khàn khàn quến rủ nói.

-không sao di chuyển cứ để anh.
Noãn noãn đỏ mặt nhìn anh.
-anh buông ra a....
Anh nhếch môi cười, trược tiếp cuối người dùng răng cưởi  nút áo cô.
Rồi lập tức lật người cô nằm xấp lại
, chiếc áo ngực nhanh chóng được tháo ra,hai quả đỗi tròn trịa bị trèn ép xuống ghế tạo thành nhiều hình dáng mê người.
Trên người cô hiện tại đã không còn gì,  anh lặp tức ôm cô đặc lên đùi, cuối người hung hăng gặm lấy một bên ngực cô .
Cô liêm dêm mắt rên rỉ ,hơi thở bắt đầu đồn dập.
Vô cảm thấy từng nụ hôn anh lướt qua điều nóng như lửa đốt,nóng rát đến khó chiệu.
Anh lướt dần đến chiếc eo thon thả của cô.
Đột nhiên anh dừng lại hỏi cô.
-noãn noãn.
Cô nhắm mắt, môi nhỏ hung hăng rên rỉ, khuôn mặt đã dần đỏ lên.
Cô hiện tại đã chẳng suy nghỉ được gì, chỉ có thê  ừ hử đáp lại anh.
-ừ.
-nói cho anh biết, đêm đó hai người đã làm những gì.

Noãn noãn mở mắt sững sờ,lắ đầu.
- chỉ là ngủ.
Mi tâm anh giậy giậy, gân xanh nỏi lên, hít hơi thật lâu cố kiên nhẫn hỏi cô.
-  cùng giường
Cô lắc đầu, đôi mắt ướn ước nhìn anh tỏ vẽ vô tội.
Anh thở dài, hôn lên môi cô.
- ần sau như vậy tôi lập tức ăn em.
Nói rồi ngón tay xấu xa của anh lướt nhẹ qua từng nơi nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng vạch cánh hoa, ngón tay đi thẳng vào nhị hoa  ước át của cô nhẹ nhàng triêu chọc.
Cô giật nhãy người, run bần bật vì hành động của anh.

-Noãn Noãn nói xem muốn anh không.
Tiếng rên rỉ của cô  đã dần hổn loạn.
-không muốn.
Anh giơ ngón tay đã dính đầy mật dịch lên,  cười xấu xa.
-em xem, đây là gì, ưm có biết cơ thể em đang bán đứng em không.

Cô cắn môi cố ngăn tiếng rên rỉ từ môi phát ra.
Anh nhìn cô buồn cười nói.
- muốn thì cứ thoải mái la lên, tôi không ngoại để cả công ty biết chúng ta đang làm gì đâu.
  Cơ thể cô  bị ngón tay anh triêu đến nhũn ra, chỉ có thể để anh tùy tiện triêu chọc.
Anh hít hơi thật sâu nhìn cô.
-yêu tinh à, em chặc quá.
    Nói rồi,  anh cưởi đồ, nhanh như tia chớp,  đè lên cơ thể cô, điên cuồng đòi hỏi.
  Cô hiện tại đã chẳng còn biết gì nửa,  môi nhỏ mấp nấy thật lâu mới bật ra âm thanh khô khốc.
-ưm...triệc mang bao vào, em không muốn sinh con.
  Sinh con sao!
, đối với cô thực sự là một chuyện quá điên rồ, đã một lần, con cô chưa thấy mặt trời, chưa thấy thế giới, chưa biết  cha nó là ai, đã vội ra đi,  ừm... Mà cho dù có chào đời,  cha nó sẽ nhận nó sao.
Đã một lần cô đã quá sợ,  cô không muốn lịch sử tái hiện lại.
Anh đột nhiên dừng lại động tác .
  Cả ngươi đã tỏa hàn băng, lửa giận đã  thêu đốt lý trí anh không còn một mãnh,  anh lại lần nửa  mạnh mẽ đi vào, nhưng đây là chẳng ôn nhu như lần trước, nó mạnh mẽ như muốn xé toạt cô ra vậy. Thật sâu thật sâu tựa như thế anh mới có thể chiếm chọn cô.
- á... Đau đau quá...anh...đau.
Mồ hôi lạnh đã nhể nhãi cả  trán trơn bóng của cô,môi hồng hào đã đầ khô khốc, cô liên tục lắc đầu.
Anh bật cười lạnh,  vuốt ve trán cô , nhẹ nhàng nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh đến thấu xương.
- em nói xem, không sinh con cho tôu vậy sinh cho anh, Lăng Mặc Hạo sao, hay tên thanh mai trúc mã Hàn Mặc Vũ.
  Anh trực tiếp cuối người ngậm vành tai cô, chiếc lưỡi nóng bõng liễm láp đến cô run lên bần bật.
- tôi nói cho em biết, đã là người của tôi rồi thì nên an phận, nếu em dám sinh con cho họ.
Anh dừng một chút, vuốt ve khuôn mặt cô,  mạnh mẽ bóp cầm cô.
-tôi củng không ngại để con của em và hắn vĩnh viễn không có cha.
Anh nói rồi lật người cô lại, tiếp tục xâm chiếm cô.
----
Từ từ ta cập nhật tiếp nha.
Làm biến bấm quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro