Chương 1. Trọng Sinh thành tân binh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộp cộp cộp..."

Trong bóng tối, tiếng bước chân vang lên trong hành lang hẹp dài, lạnh lẽo và âm u, đột nhiên có tiếng súng vang lên, một người phụ nữ thẳng tắp ngã xuống đất, trên mặt đất dần dần xuất hiện một vệt máu chảy dài.

Một bóng đen từ cuối hành lang tối tăm đi ra, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên ngực đang nằm trên mặt đất, lau khẩu súng trên tay mình, khóe miệng nhếch lên.

"Số 1, đây là kết quả của việc cô không chịu hợp tác với tôi, cô không nên trách tôi. Muốn trách thì trách cô quá cứng nhắc, kiên trì đi theo chỉ huy tốt của mình."

Sau đó một tiếng cười trầm thấp lạnh lùng từ trong hành lang mơ hồ vang lên, tiếng bước chân càng ngày càng xa, tia ý thức cuối cùng của cô gái trên mặt đất hoàn toàn biến mất trong gió.

"Anh Anh, cậu ta không phải đã chết rồi chứ?"

"Mới dìm cậu ta trong nước có vài giây, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được."

Chẳng hiểu tại sao bên tai cô lại vang lên tiếng nhỏ giọng bàn tán, ngực và cổ họng cô đau rát, chân tay mềm nhũn đến mức không còn sức để cử động.

Giọng nói bên tai cô vẫn vang lên.

"Nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, phải không?"

"Trần Lạc, sao cô lại nhát gan như vậy? Chỉ là người bất tỉnh, đạp vài cái nhất định sẽ tỉnh lại ngay."

Tiếng bước chân dần dần đến gần, đầu óc cô vẫn đang mơ hồ nhưng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, cô đột nhiên mở mắt, bắt lấy bàn chân đang đá mạnh tới, dùng sức vặn.

Cùng với tiếng "răng rắc" vang lên, Phùng Anh Anh chỉ cảm thấy chân của mình đã bị gãy, đau đến mức hét ra tiếng.

"AAA--"

Trong nháy mắt, đàn chim trong rừng phân tán bay tứ phía.

"Đồ vô dụng dám vặn chân tôi, cậu muốn chết sao?"

Phùng Anh Anh nhìn thấy người trên mặt đất mở mắt ra, trên mặt hiện lên một tia kỳ quái, nhưng cuối cùng, sự chú ý vẫn tập trung vào cơn đau ở chân.

Từ bao giờ lực tay của cái đồ nhát gan này lại khoẻ như vậy?!"

"Vô dụng?"

Thân là sát thủ hàng đầu lại bị chê là vô năng, cô hiển nhiên có chút không vui, lực trong tay lại tăng lên ba phần, Phùng Anh Anh chỉ cảm thấy dưới chân đau thấu tim, vội vàng hét lên.

"A——! Cậu ở trong nước lâu đến nỗi não ngập nước à? Mau buông tay!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên, cách đó không xa vang lên giọng quát lớn của một người đàn ông.

Phùng Anh Anh như thấy được cứu tinh, ác ý tố cáo trước nói:"Báo cáo giáo quan, Nhiếp Nhiên điên rồi, cậu ta đánh ngươi trong lúc huấn luyện."

Giáo quan? Cô chỉ có trưởng quan, không có giáo quan!

Đột nhiên, trong đầu cô như dời sông lấp biển mãnh liệt, hết cảnh này đến cảnh khác giống như một bộ phim đang chiếu trong đầu cô, cảnh cuối cùng được cố định tại thời điểm cô ngã xuống, máu trên ngực thấm đẫm quần áo của cô.

Phải, cô đã chết! Thời điểm làm nhiệm vụ ám sát, cô bị nội gián bắn chết.

Như vậy chuyện gì đang xảy ra, cô tại sao lại sống lại rồi? Chẳng lẽ đây lại là một nhiệm vụ bí mật gì sao?

Giáo quan Phương Lượng đã đi tới, nhìn lướt qua mấy người bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người cô gái đang chật vật trên mặt đất. "Ở đại đội tân binh một tháng rồi mà vẫn còn tinh lực cãi nhau đánh người, xem ra là tôi đã cho các em luyện tập không đủ nhiều có phải hay không? Tốt lắm, chạy ba cây số cho tôi, chạy không xong thì không được ăn cơm!"

Phùng Anh Anh nhìn trên mặt đất Nhiếp Nhiên vẫn đang choáng váng không nhúc nhích, phẫn nộ quát:" Nhiếp Nhiên, cậu có nghe thấy giáo quan nói gì không?"

Nhiếp Nhiên? Từ ngày bắt đầu huấn luyện cô chỉ có biệt danh, không có tên gọi, cho nên Nhiếp Nhiên là ai?

Nhưng trong khoảnh khắc cô vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên bờ sông thì lập tức nhíu mày, đây là ai? !

Cô nheo mắt nhìn khung cảnh xa lạ và những người trước mặt, cùng với cảm giác khó chịu trên người, hai chữ Nhiếp Nhiên và "Tân binh" vẫn văng vẳng bên tai cô.

Đột nhiên, một câu trả lời lóe lên trong đầu cô.

Có phải cô...sống lại trong cơ thể của người khác?

Và điều nực cười hơn nữa là cô dường như đã được sống lại trong cơ thể của một người lính!

Sát thủ biến thành tân binh?

Cô đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.

Bên kia, Phương Lượng chỉ tay vào Phùng Anh Anh và Trần Lạc, tức giận nói: "Mệnh lệnh của tôi bao gồm cả hai người các em."

Anh thuận thế quét mắt nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất.

Đối với cô, Phương Lượng âm thầm lắc đầu, vô luận là thể lực hay năng lực, Nhiếp Nhiên  là người kém cỏi nhất. Có lẽ anh nên cân nhắc xem có nên tranh thủ bài kiểm tra thể lực cuối tháng này để trục xuất cô khỏi doanh trại.

"Em còn định ngồi dưới đất bao lâu?"

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Ba cây số? Với tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô, chưa được 2km khẳng định đã ngất rồi.

Vì vậy, cô đã đưa ra một quyết định dứt khoát  sau khi liếc nhìn giáo quan, cô thẳng tắp trên mặt đất ngã xuống.

Phùng Anh Anh đang định chấp hành mệnh lệnh chạy bộ, nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngã xuống đất, lập tức tức giận nói: "Giáo quan, cậu ta lại giả bộ!"

Vừa rồi rõ ràng lực tay cô mạnh đến mức làm cô trẹo chân đau gần chết, hiện tại vừa nghe tin bị phạt chạy liền ngất xỉu, Nhiếp Nhiên chết tiệt lại dám giở trò này!

Phương Lương cau mày nói: "Tôi phạt các em chạy, các em vì cái gì còn đứng ở chỗ này? Em  cảm thấy tôi phạt chạy quá ít, cho nên ngươi không muốn chạy sao? Vậy thì bốn cây số!"

"Em......"

"Năm cây số!"

Phùng Anh Anh cùng Trần Lạc bị con số kinh hoàng này dọa đến mức không dám ho he gì nữa,  phải biết rằng, từ khi tiến vào đại đội tân binh ba cây số một ngày đã là cơn ác mộng đối với tất cả tân binh. Bây giờ chạy năm cây số quả thật không sống nổi mất!

Phùng Anh Anh căm hận trừng mắt nhìn thi thể của Nhiếp Nhiên đang giả bộ ngất trên mặt đất, cắn răng hướng sân huấn luyện chạy.

Phương Lượng liếc mắt nhìn Nhiếp Nhiên đã "ngất xỉu" trên mặt đất, nói với hai người lính phía sau: "Đưa em ấy đến phòng y tế."

Ngay sau khi đến phòng y tế, cô được đặt lên giường bệnh, sau đó bác sĩ cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài.

"Bác sĩ, hiện tại em ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ ghi lại bệnh án rồi nói: "Nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người cô ấy, chắc cô ấy bị trượt chân và ngã xuống nước. Cô ấy sợ hãi nên ngất đi".

"Vậy khi nào thì có thể tỉnh lại?"

Bác sĩ nhìn sắc mặt tái nhợt của bệnh nhân, lắc đầu: "Tôi không biết, cô ấy rất yếu, cho nên tôi không xác định được khi nào cô ấy mới tỉnh lại."

"Cảm ơn bác sĩ."

Sau khi hai người nói xong, căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cả phòng chỉ còn lại cô nằm trên giường bệnh.

Cô cuối cùng cũng tiêu hóa được sự thật rằng mình đã từ một sát thủ trùng sinh thành một người lính, đầu cô bắt đầu đau dữ dội và ký ức về cơ thể này bắt đầu hiện lên.

Thì ra cô gái chết yểu tên là Nhiếp Nhiên, cô là đại tiểu thư bị đại gia tộc bỏ rơi, mẹ cô mất sớm từ khi cô còn nhỏ nên cha cô cưới mẹ kế, sau đó cô bị mẹ kế ghẻ lạnh. Năm 16 tuổi, cô bị ném vào quân đội, mỹ danh là để mang lại vinh quang cho gia tộc nhưng thực chất là để cô tự sinh tự diệt, vì bản tính nhút nhát nên cô luôn bị bắt nạt khắp nơi, và cuối cùng người thực sự đã chết.

Cô ấy và cô tao ngộ mọi chuyện không khác nhau lắm, cô từ nhỏ được đưa ra khỏi cô nhi viện,  sau đó bắt đầu không ngừng huấn luyện, cuối cùng cô vô tình bị giết khi đang làm nhiệm vụ.

Chỉ có điều khác biệt duy nhất chính là, cô là người duy nhất bắt nạt người khác, còn chưa có ai dám bắt nạt cô.

Lúc này, Nhiếp Nhiên đang nằm trên giường tiếp thu ký ức về thân thể này đột nhiên cảm thấy trong lòng run rẩy.

Trực giác mách bảo cô rằng có người đang đến gần, luồng khí xung quanh rất không thích hợp!

Cô vẫn nằm im tại chỗ, chỉ có điều cơ thể dưới chăn đã trở nên căng chặt.

Thời gian trôi qua từng chút một, căn phòng yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, dần dần cô cảm thấy có một bóng đen bao phủ mí mắt.

Cô lập tức nắm chặt tay, chuẩn bị xuất phát, chỉ chờ đòn uối cùng!

Nhưng mà đột nhiên một giọng nói phá vỡ sự im lặng.

"Phùng Anh Anh, cậu đứng ở đây làm gì?"

Cái bóng che phủ mí mắt của cô lập tức biến mất.

"Lý Kiêu? Tôi.... Tôi đến ..... tôi đến xem cậu ta có sao không." Phùng Anh Anh chứng kiến Lý Kiêu đứng ở cửa ra vào, sợ tới mức lời nói bắt đầu có chút lắp bắp.

Tiếng bước chân dần dần tới gần.

"Chát__" Đột nhiên một tiếng tát lớn vang lên, làm cho mọi người có mặt ở đây đều giật mình.

"Lý Kiêu, bỏ đi. Bác sĩ đều nói không sao, cậu cũng đừng đánh Anh Anh. Cậu ấy cũng không biết cái này người nhát gan này lại vô dụng như vậy, lại có thể bị hù chết." Trần Lạc sau khi thấy liền vội vàng nói đỡ cho Phùng Anh Anh.

Lý Kiêu lạnh giọng mà nhìn nàng, " Phùng Anh Anh, cậu coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai phải không? Tôi đã nói là đừng gây họa quá mức rồi."

Phùng Anh Anh bụm lấy mặt của mình, nói với giọng ủy khuất, "Tôi chỉ dọa cậu ta một chút, ai bảo cậu ta sợ chết khiếp, kết quả trượt chân rơi xuống nước."

"Trượt chân rơi xuống nước ư? Cậu tưởng tôi là đồ ngu à?! Tôi hỏi bác sĩ rồi, chân của cậu ấy không hề có hiện tượng rút gân hay chuột chuột rút gì cả. Cho nên căn bản không có chuyện trượt chân rơi xuống nước đâu."  Lời nói của Lý Kiêu khiến cho Phùng Anh Anh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

"Tôi..."

"Cậu muốn chơi đùa thì cũng phải có mức độ! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu muốn bị giáo quan đuổi đi tôi không có ý kiến, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến tôi!"

"Ừ, thực xin lỗi...." Phùng Anh Anh cúi thấp đầu.

"Không có lần sau, nghe rõ chưa?"

Nghe Lý Kiêu ý tứ không muốn so đo với mình nữa, trong nội tâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu nói:"Đã nghe được"

Sau đó, vài tiếng bước chân dần dần xa dần, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Bệnh nhân nằm trên giường từ từ mở mắt, dựa vào kinh nghệm giết người nhiều năm của mình, cô dám cam đoan vừa rồi cái người tên Phùng Anh Anh kia muốn giết chết cô!

Vậy thì rốt cuộc chuyện trượt chân đuối nước chỉ là tai nạn, hay vào một khắc đó, cô ta còn có ý định muốn giết cô?

Nhưng tại sao tất cả điều này lại xảy ra?

Trong trí nhớ của Nhiếp Nhiên, hai người bọn họ đều nghe lời Lý Kiêu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng vừa rồi lời cảnh cáo của Lý Kiêu cảnh cáo Phùng Anh Anh, rõ ràng là không biết ý đồ thật của cô ta.

Kẻ đứng sau Phùng Anh Anh muốn giết cô rốt cuộc là ai?

Nhiếp Nhiên cô yếu đuối như vậy mà cũng có người muốn giết cô, quá xui xẻo rồi.

Ánh mắt cô thẳng tắp mà nhìn về phía cửa ra vào, nhếch môi, trong mắt sáng ngời, "Có điều, nể tình tôi được sống lại trên thân xác cậu, tôi sẽ giúp cậu."

Dù sao Lý Kiêu cũng vừa mới nói, chơi như thế nào cũng không có ý kiến sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro