CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà cửa Giang Nam tháng Hai không tránh được có chút lạnh lẽo ẩm ướt, một đám người nhốn nháo chen trong phòng, ầm ĩ ồn ào không khỏi khiến người bực mình.

Thiếu niên ở trong sân đi lang thang xung quanh, đột nhiên nghe được tiếng con gái ho khan trong con hẻm. Hắn có chút nghi hoặc dừng lại, đột nhiên thấy một đám người hầu trong miệng nghị luận "Đừng bị lây bệnh", "thuốc đặt ở cửa sổ xong rồi đi nhanh", "Quá đen đủi" lời đàm tiếu linh tinh.

Thiếu niên nghe nói, không khỏi lên cơn giận dữ. Hắn sải bước chân đi tìm nơi phát ra tiếng ho khan kia, liền dừng lại ở một căn phòng mờ mịt dưới mái hiên.

Trên song cửa sổ đá xanh, có một chén thuốc đặt trên cao. Hắn nhìn vào trong, chỉ thấy một cô bé chín tuổi mặc quần áo trong, gương mặt hồng hào mịn màng, đi lại vững vàng, ho khan ở chỗ nào? Cô bé chậm rì rì từ trên giường trượt xuống dưới. Đi tới bên cửa sổ. Thiếu niên đang muốn trốn, lại phát hiện đầu cô, vừa vặn bị bệ cửa sổ cao kia ngăn cản tầm nhìn. Không thấy người, cô bé nhanh chóng mang chén đi.

Thiếu niên lại nhìn lên, liền thấy cô đem chén thuốc đặt ở lò than trên mặt đất. Hai tay cô cầm cặp gắp than, đem từng viên than trong chậu gắp ra, bỏ vào chén thuốc dập tắt.

Thiếu niên không nhịn được cười, xoay người đi.

——

Sau khi Lâm Trí dập tắt chậu than kia, rốt cuộc yên tâm nằm lại. Bụng cô trống trơn, suy nghĩ, nếu hiện tại ra ngoài, hỏi người làm đồ ăn, có phải hơi kỳ lạ hay không?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên hai người làm kia quay trở lại. Lâm Trí một bên nghĩ trong lòng: "Sao giờ lại không chê ta ho lao nữa rồi?"

Một bên hai người làm kia nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát mặc thêm cho cô áo ngoài, và vớ giày, nhanh như chớp ôm cô đến chính sảnh.

Vừa đến chính sảnh, Lâm Trí đã thấy trong phòng chen chúc một đám người. Ngồi ở ghế trên là một người đàn ông trung niên có gương mặt nghiêm túc cùng bộ râu dài, người này độ chừng ba mươi lăm tuổi. Lâm Trí cảm thấy, nếu hắn cạo râu đi, hẳn là sẽ trẻ tuổi anh tuấn hơn nhiều.

Người trung niên râu dài hẳn là cha nàng Lâm Du. Lâm Du nhìn cô một cái, liền nói với mọi người trong phòng, "Trong nhà Tam nha đầu là nghịch ngợm nhất."

Đám người trong phòng lập tức trong bụng nở hoa, tiếng cười vang lên không ngừng, Lâm Trí mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lúc này người ngồi bên cạnh Lâm Du dù đã hơi có tuổi, nhưng hơi thở đoan trang, người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đen thì giận cười nói, "Tam nha đầu sợ người lạ, đành phải sớm giả bệnh trốn tránh không chịu ra gặp mọi người."

Một vị trung niên khác ngồi bên sườn Lâm Du, nghe vậy cũng trầm giọng cười nói,

"Ngôn Tang nói em gái Sở Vọng của hắn thông minh nhất, tuổi còn nhỏ, lại hiểu được chút đạo lý người khác không hiểu."

Lâm Du sắc mặt hơi có chút nghiêm túc, lúc này mới nhìn Lâm Trí, nói với cô, "Còn không mau chào Dì cả và Tư bá phụ."

Ra là vị Dì cả khuê tú kia, cùng chồng tương lai. Lâm Trí nhỏ giọng chào, "Dì cả, Bá phụ."

Theo sau Lâm Du lại giận dữ nói, "Còn có Ngôn Tang ca ca của ngươi."

Lâm Trí vội tìm không ngừng, tròng mắt quét nửa ngày trong đám người, Lâm Du bực bội hướng người bên cạnh bá phụ cô nháy mắt ra hiệu, lúc này Lâm Trí mới phát hiện, hóa ra lúc trước người cô thần tượng mới chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Thiếu niên chải một bộ tóc lưu hành thời đó, làm nổi bật ngũ quan vốn tuấn tú càng thêm đẹp; sơ mi trắng quần tây đen, thân thể thẳng tắp như móc treo đồ. Thiếu niên cười với cô, lộ ra hàm răng trắng cùng cái răng nanh nghịch ngợm. Đúng rồi, đây là bộ dáng thiếu niên nên có của Tư Ngôn Tang, khiến Lâm Trí không khỏi ngẩn ngơ nhìn.

Tư Ngôn Tang còn chưa mở miệng, thiếu nữ mười một, mười hai tuổi bên cạnh dì cả dùng thanh âm tinh tế nói, "Tam muội muội biết rõ Tang ca ca hôm nay đến, liền khăng khăng không chịu ra ngoài gặp, thế nào cũng phải khiến người ta đi tìm hắn."

Lúc này Tư Ngôn Tang lại mở miệng, tựa hồ nghe xong rất là vui vẻ, nhô đầu ra ôn nhu hỏi, "Là như thế này sao, Tam muội muội?"

Lâm Trí không kịp đáp lại, Dì cả cô lại cười nói, "Ngôn Tang, cháu mau tới nói, Tam muội muội đã làm cái gì bị cháu phát hiện?"

Tư Ngôn Tang còn chưa nói lời nào, Nhị tỷ tỷ Lâm Duẫn Yên ngược lại mở miệng nói trước, "Muội ấy giả bệnh ở trong phòng một đêm, lừa nhóm người hầu cùng bà vú, lại không chịu uống thuốc, còn lấy than nhúng nước."

Tư Ngôn Tang lắc đầu nói, "Nhị muội muội nói không được đầy đủ rồi." Chợt hắn ngẩng đầu, hướng Lâm Trí cười nhe chiếc răng nanh trắng sáng, "Nếu là ta, bọn người hầu kia ta cũng sẽ đuổi đi, miễn cho càng nhìn càng tức giận."

Lâm Trí chỉ cảm thấy người hầu đang ôm cô tay cứng đờ, vội không ngừng giải thích nói, "Tư thiếu gia đang nói gì vậy? Tiểu thư đuổi chúng tôi đi, chúng tôi cũng không nên ở trước mặt chọc người khác phiền lòng."

Giáo dục như vậy, Tư Ngôn Tang không tiện nổi giận, biểu cảm có vẻ không vui, rồi lại cười với Lâm Trí, nói, "Nếu không phải Tam muội muội thông minh hơn người, sợ sẽ bị người hầu không hiểu chuyện hại chết ở trong phòng."

Lâm Du khiển trách một tiếng, người hầu đang ôm Lâm Trí vội quỳ xuống, Lâm Trí cũng thuận thế từ trong ngực cô ta chui ra, đứng một bên.

Tiểu nha đầu mở miệng một tiếng nô tỳ không dám, kêu đến mức Lâm Trí đầu đau muốn nứt ra.

Người khác mỗi người một câu quở trách, Lâm Trí nghĩ thầm: Nguyên chủ đã qua đời, kỳ thật hung thủ có thể nói vị phụ thân lạnh nhạt đang ngồi trên kia, người hầu cùng lắm cũng chỉ tính là đồng lõa. Tết lớn, cũng không đến mức vì chuyện của cô mà luôn chỉ trích nha đầu này, không bằng tìm chỗ khoan dung nói đỡ một chút, cho mọi người bậc thang đi xuống.

Lâm Trí liền mở miệng nói, "Bọn họ lo lắng con bệnh, sợ con cảm lạnh, không chịu tắt lò lửa. Nguyên nhân con bệnh vốn chỉ là giả vờ, liền sai họ đi chỗ khác, tự mình dập than cho mát mẻ, không liên quan đến họ."

Cô vừa nói dứt lời mọi người trong phòng lại cười ha hả, hai ba câu sai người hầu rời khỏi. Lâm Du đang muốn khiển trách Lâm Trí, Tư Ngôn Tang liền mở miệng nói trước, "Muội muội thật có bản lĩnh, thật ra lúc trước khi học trung học ở Anh quốc, giáo sư có giảng. Ngày xưa ở quê nhà, đều là người hầu mang than ra ngoài chôn dưới đất; Tam muội muội tự biết sức lực nhỏ, liền dùng biện pháp càng có lợi, sử dụng đồ vật có ngay tại chỗ, mọi người nói có thông minh không."

Lâm Duẫn Yên vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ liền trầm xuống, "Ngày xưa lúc phụ thân dạy bài tập, Tam muội muội học chậm nhất, muốn nói lanh lợi, không bằng nói là gặp may thôi."

Chị ta nói xong, Lâm Du cũng cười, "Trong nhà lanh lợi ngoan ngoãn nhất đương nhiên là Nhị nha đầu, tuổi còn nhỏ, làm thơ so với ca ca còn tốt hơn."

Dì cả cũng gật đầu tán dương, "Duẫn Yên sáng suốt tôi cũng có biết, đứa bé thông minh như vậy, nói không khoa trương chứ, trăm năm cũng khó có người thứ hai.

Thời đại hiện giờ bất đồng, từ trước đều nói 'không tài mới là đức'. Bây giờ giới nhà giàu Thượng Hải, phàm là có chút tiền, ai mà không vội vàng đưa con cái đi du học."

Lâm Du liền quay đầu hỏi Tư Ứng, "Sau đầu xuân, Đại công tử cũng phải đi Ðức rồi?"

Tư Ứng quay đầu lại từ ái nhìn thoáng qua con trai, Tư Ngôn Tang liền cười gật đầu nói, "Trì hoãn một năm, chờ học xong cao trung trở về một lần...... Lại qua tiếp học đại học."

Vì thế Dì cả Lâm Trí cười trêu ghẹo nói, "Tốt nghiệp cao trung trở về, Tam muội muội của ngươi cũng mới có mười hai tuổi thôi. Chẳng bằng học xong một lần, đại học trở về liền lập tức thành thân."

Thốt ra lời này xong, vài vị đại nhân đều nở nụ cười. Lâm Trí liền ngẩng đầu nhìn vài người thiếu niên khác, lướt qua vị trí Ngôn Tang, đôi mắt hơi nheo lại cười; Nhị tỷ Duẫn Yên co lại trong ghế mây, ánh mắt lại ở giữa quét qua lại giữa cô và Tư Ngôn Tang.

Một người trẻ tuổi mang theo tiếng cười đi vào, tuổi tương đương với Tư Ngôn Tang. Hắn ở ngoài nghe thấy lời nói vừa rồi, tiến vào cũng tiếp lời, "Lần này đi đến 6 năm, cũng đừng quên viết nhiều thư cho Tam muội muội, kể một chút sự việc trải qua cũng tốt."

Tác giả có lời muốn nói: Lại lần nữa cường điệu: Dì cả Kiều phu nhân, dì nhỏ Cát phu nhân.

——

* giải đáp nghi vấn chi trưởng: Niên đại này nam tử có thể tiến vào nhà trong, cụ thể nhớ lại hồi ức phụ thân lần đầu gặp Lâm Huy Nhân: "Khi phụ thân mười bảy tuổi, có một ngày, tổ phụ muốn phụ thân đến nhà lão bằng hữu gặp con gái ông ấy ...... Phụ thân hiểu dụng ý của tổ phụ...... Cửa mở, năm ấy Lâm Huy Nhân mười bốn tuổi đi vào thư phòng".

* giải đáp nghi vấn chi nhị: Sủng thiếp diệt thê. Quan niệm riêng tư trong nhà của thời đại "Sính ngoại" này rất yếu, đặc biệt là gia đình kiểu mới. Cụ thể có thể tham khảo năm đó rất nhiều tài tử bị tư tưởng mới giáo dục, vô tư mang vợ bé về nhà, sủng ngoại thất diệt thê, vì vợ bé từ từ vứt bỏ vợ cả......

* giải đáp nghi vấn chi tam: Vì cái gì Duẫn Yên sẽ la lối khóc lóc, thậm chí mơ ước vị hôn phu của muội muội, một phần cũng do thời đại này. Vốn muốn hứa gả cho Từ đại thi nhân chính là tỷ tỷ của Trương Ấu Nghi, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, gả vào nhà Từ gia lại là Trương Ấu Nghi. Câu chuyện này cũng có lý do của nó, sẽ được kể sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro