chương 2: một sợi thần thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Cảnh đang xuất thần nhìn nhẫn không gian gã sai vặt tiến đến bẩm báo " Diệp công tử và Lâm công tử muốn gặp ngài " Tiêu Cảnh nghiêng người nhìn gã sai vặt ánh mắt âm trầm chắc chứa điên cuồng  vặn vẹo một luồng khí lạnh chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống sống lưng gã nhưng khi gã nhìn kỹ lại Tiêu Cảnh đã khôi phục lại như ban đầu một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn ,soái khí ,đầy dương quang  sáng lạng nào có âm trầm đáng sợ như vừa rồi y có cảm giác bản thân vừa mới gặp ảo giác, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt a Tiêu Cảnh cố nén lệ khí cuồn cuộn trong lòng xuống y không thể bại lộ trước mắt Diệp Tu Hoa y  còn chưa thể giết  hắn được bởi vì y muốn xác định Diệp Tu Hoa biết y là dị thế linh hồn xuyên qua là do trọng sinh hay là nhờ vào thủ đoạn nào biết được, phải biết nghịch sinh chuyển vận trận là thượng cổ trận pháp đã tuyệt tích từ lâu làm sao Diệp Tu Hoa biết được còn một chuyện nữa là khi cắn nuốt xong khí vận của y và tiểu Hách hắn sẽ  dùng nó để làm gì , phải biết tu sĩ muốn đi xa hơn trên con đường tu luyện thì ngoại trừ thiên phú, cơ duyên , khí vận cũng rất quan trọng nhưng nó chỉ chiếm một chút mà thôi bởi vì nó rất là hư vô mờ mịt không thể nào nắm giữ được cho nên Tiêu Cảnh muốn xác nhận Diệp Tu Hoa là đang gom góp những kẻ có khí vận cao hay là chỉ nhằm vào một mình y  bởi vì từ lúc trọng sinh tới giờ y có cảm giác có một âm mưu lớn đang được thiết kế ra mà bọn họ chỉ là những quân cờ, phải biết kiếp trước xung quanh Diệp Tu Hoa có rất nhiều thiên chi kiêu tử nhưng sau cùng bọn họ đều ngoài ý muốn bỏ mình hoặc là tàn phế chỉ có hắn là đi bên cạnh y lâu nhất nực cười lúc ấy hắn còn tự hào về mị lực bản thân có thể ôm được mỹ nhân về nhà mà tất cả chỉ là kế hoạch của Diệp Tu Hoa. Bình ổn nổi lòng Tiêu Cảnh lệnh gã sai vặt đem hai người họ thỉnh vào còn hắn thì giả vờ suy yếu dựa vào giường, cửa phòng đẩy vào hai người đồng loạt xuất hiện một người thiếu niên vận thanh y đạo bào khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Vận Thanh thành Diệp Tu Hoa tu vi luyện khí sáu tầng, đi cạnh hắn là Lâm Quân tu vi luyện khí bảy tầng thiên phú trận pháp rất cao là thiếu gia Lâm gia một trong tứ đại thế gia của Vận Thanh thành tề danh cùng Diệp gia nhất lưu thế gia cũng là thanh niên tài tuấn cùng Diệp Tu Hoa, Diệp Tu Hách cùng nhau lớn lên có thể nói là thanh mai trúc mã, Diệp Tu Hoa chưa ngữ đã cười vẻ mặt quan tâm địa đạo " Tiêu đạo hữu không biết thương thế đã ổn hơn chưa, Tu Hoa và a Quân muốn cảm ơn đạo hữu nếu không có đạo hữu trợ giúp chúng ta có lẽ sẽ không nhẹ nhàng thoát khỏi miệng yêu thú như vậy, cũng may đạo hữu không có việc gì làm ta và a Quân sợ muốn chết, phải không a Quân.." nói còn nghịch ngợm liếc nhìn Lâm Quân đứng bên cạnh , Lâm Quân cũng miễn cưỡng cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười tươi đẹp kèm chút nghịch ngợm gãi đúng chỗ ngứa khiến người không phản cảm còn cảm thấy hắn là một người rộng rãi nhiệt tình dễ thân cận như là bạn hữu thân thiết từ lâu, Tiêu Cảnh buông mắt nhìn tay nếu không phải kiếp trước đã chết trên tay Diệp Tu Hoa một lần y đều phải thừa nhận hắn thật sự là diễn viên thiên tài trong lòng khinh thường hắn muốn mệnh nhưng lại phải giả vờ cùng hắn diễn kịch không thấy Lâm Quân bên cạnh tươi cười cứng đờ ánh mắt khinh thường lộ liễu sao, cũng là kiếp trước hắn vừa tỉnh lại ký ức hỗn loạn được mỹ nhân quan tâm nào có để y tới Lâm Quân bên cạnh sau lại hắn chỉ cảm thấy y là người lạnh nhạt cao ngạo không thích nói cười thật ra thái độ của y  đã rất rõ ràng ngay từ đầu chỉ là hắn xem nhẹ mà thôi
"Đa tạ Diệp thiếu quan tâm chỉ là ta cũng không giúp được gì may mắn hai vị đưa ta trở về phủ trị thương kịp thời, không biết vị đạo hữu dùng bùa chú cứu chúng ta sao rồi, Tiêu Cảnh muốn cảm tạ hắn ân cứu mạng.." Tiêu cảnh được mỹ nhân quan tâm thụ sủng nhược kinh tay chân luống cuống không biết để đâu bối rối thái độ nên có của thiếu niên tuổi 17, Diệp Tu Hoa nhìn dáng vẻ của Tiêu Cảnh trong lòng rất là đắc ý với mỹ mạo của bản thân nhưng nghe Tiêu Cảnh nói tiếp ý cười trên mặt bắt đầu cứng lại hắn nhớ rõ Diệp Tu Hách cứu hắn nếu hắn cũng nhớ rõ việc mình đẩy hắn thì sao thanh danh mà Diệp Tu Hoa cất công xây dựng  bao lâu nay còn muốn không. Lúc ấy hắn cảm thấy nguy hiểm sư phụ đúng lúc lên tiếng cảnh báo lại nói hắn đại cơ duyên xuất hiện chỉ cần hướng về phía trước chạy là được nào ngờ đụng phải tên phế vật chỉ có luyện khí bốn tầng cũng dám vào nội vây Sâm lâm rừng rậm thật là không biết sống chết là gì, tình thế cấp bách đành dùng hắn làm lá chắn thịt sau sư phụ lại nói cho hắn y là đại cơ duyên mà sư phụ bối ra được, Diệp Tu Hoa hắn có một bí mật là từ lúc hắn sinh ra đã có một sợi thần thức bám vào người là một vị đại năng tiên giới tự nhận là sư phụ của hắn nói cùng hắn có duyên sư đồ từ kiếp trước sau hắn bị thương phải chuyển thế đầu thai trùng tu nay phân ra một sợi thần thức theo bảo vệ và dạy dỗ hắn làm hắn sớm ngày hồi tiên giới mà sư phụ bói toán chưa bao giờ là sai cho nên hắn mới không màn Lâm Quân ngăn cản đem người mang về Tiêu phủ, sư phụ đã nói chỉ cần người này tỉnh lại hắn cùng người này gặp mặt lần nửa để sư phụ xem khí vận , mệnh cách nếu người này là đại khí vận giả nghịch thiên cùng Diệp Tu Hách giống nhau hắn chỉ cần tiếp cận bọn họ làm bọn tin tưởng, một lòng vì hắn sở dụng thì tài nguyên cơ duyên sẽ không dừng mà hắn đến cuối cùng khi có đủ năng lực sẽ dùng nghịch sinh chuyển vận trận cắn nuốt số mệnh tu vi của họ để tăng lên thực lực trở về tiên giới nhanh hơn, đây là từ lúc hắn có ý thức sư phụ đã dạy dỗ hắn, hắn là thiên đạo sủng nhi là tiên nhân cao cao tại thượng tu chân giới chỉ là bàn đạp để hắn trở lại tiên giới nhìn xuống chúng sinh. Nhìn nhìn Tiêu Cảnh Diệp Tu Hoa trong lòng kêu gọi sư phụ hắn, bỗng nhiên ánh mắt hắn thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh bắt đầu cảnh giác lúc này hắn cảm nhận được một cổ nhân quả lén lút nhìn trộm vào linh hồn và mệnh cách của hắn nếu ko phải hắn cảnh giác vận dụng bí thuật độc môn cũng sẽ không phát hiện ra, nói giỡn kiếp trước hắn tu vi cũng đã đạt đến hóa thần cùng với linh hồn lực cường hãn trước khi xuyên qua hắn chức nghiệp là đạo sỹ có thể tính cát hung, siêu độ linh hồn bởi vì nơi hắn sống lúc trước là địa cầu nơi đó không có linh khí cùng linh căn nhưng bản thân đạo sĩ lại là người có bẩm sinh hồn lực cường hãn họ chủ tu là linh hồn chi thuật  cho nên khi Diệp Tu Hoa nhìn trộm số mệnh và linh hồn y , Tiêu Cảnh cũng phát hiện và dùng bí thuật độc môn mà  sư phụ lúc trước dạy hắn bện ra một  cái áo choàng số mệnh che dấu chân thật linh hồn của y, "Diệp Tu Hoa" cảm thấy kỳ quái rõ ràng lúc trước hắn tính được "trợ giúp kia" sẽ rơi vào Sâm lâm rừng rậm mới làm Diệp Tu Hoa đi rèn luyện khi ấy người đã rơi xuống, không nên lầm a, người này tuy thể chất có chút đặc biệt phù hợp nhưng lại chưa kích phát số mệnh lại bình thường thật không phải đại khí vận giả gì Diệp Tu Hoa nhăn chặt mày sắc mặt khó coi, Lâm Quân đứng bên cạnh nhìn thấy hiểu lầm nghĩ là hắn cùng Tu Hoa có ý tới thăm Tiêu Cảnh vậy mà Tiêu Cảnh lại muốn nhắc lại việc hắn bị Tu Hoa làm lá chắn còn cố ý nhắc Diệp Tu Hách sửu bác quái kia ân cứu mạng làm người cảm thấy nam khang theo hắn ý tưởng là mặc kệ Tiêu cảnh sống chết chỉ là một tên dế nhủi không có gia tộc dựa vào nhưng cố tình Diệp Tu Hách còn lãng phí một lá nhị cấp bạo phá phù ,Tu Hoa lại thiện lương thế hắn trị thương mang về Tiêu phủ vậy mà lúc này hắn còn không biết điều làm Tu Hoa bẻ mặt thật không biết là cái gì, Lâm Quân lạnh lùng trừng Tiêu Cảnh chất vấn
" Tiêu đạo hữu tuy lúc trước Tu Hoa xác thật là dùng ngươi chắn trước mặt nhưng đó  là do tình huống nguy cấp, Tu Hoa chỉ hành động theo quán tính không phải cố ý muốn dùng ngươi làm lá chắn, ngươi sao lại không biết tình còn chất vấn Tu Hoa huống chi lúc ấy ngươi bị thương Tu Hoa còn giúp ngươi trị đâu " nhìn nói năng đầy hùng hồn lý lẽ Lâm Quân Tiêu Cảnh chỉ  hận không thể dùng trứng gà a không trái banh lông ở địa cầu nhét nó vào miệng hắn làm hắn câm miệng cho hả giận, cái gì mà tình huống nguy cấp, quán tính bộ chỉ có mệnh của Diệp Tu Hoa hắn là quý giá còn mệnh của y là không phải mệnh sao dùng người khác làm lá chắn còn đúng lý hợp tình lên a phi ta còn có thể đem ngươi dâng đến trước mặt yêu thú rồi nói với ngươi a ta cũng chỉ là tình huống bắt đắc dĩ nên ngươi làm yêu cắn một cái bị một chút thương mà thôi đây là vinh hạnh của ngươi a ngươi nên biết ơn ta ghê tởm chết ngươi luôn phi... phi Tiêu Cảnh trong lòng vừa làm tay nhĩ khang vừa phỉ nhổ Lâm Quân nhưng vẻ mặt lại là một bộ ủy khuất, sợ hãi cùng thất thố run giọng đáp
" Lâm huynh ngươi hiểu lầm đi lúc ấy ta chỉ thấy được vị kia công tử dùng bùa chú đối phó phong tật báo sau đó bị bùa chú lan đến nên trọng thương ngất xỉu còn có việc này sao nhưng ta không có nhớ a " Diệp Tu Hoa sắc mặt càng khó coi hắn vốn sai thất với đại cơ duyên tâm tình khó chịu nghe Lâm Quân chất vấn Tiêu Cảnh hắn càng bực bội nào ngờ chính chủ không nhớ rõ nhờ phương lời nói của Lâm Quân khiến hắn càng thêm mất mặt lúc ấy tình huống cấp bách đối mặt với sinh tử hắn đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn nào quản mệnh của người khác phong tật báo thiên phú dị bẩm là tốc độ nên hắn suy đoán lúc hắn và Tiêu cảnh chạm mặt phong tật báo cũng đã theo sát mà đến hắn lúc ấy động tác nhỏ chỉ có Lâm Quân theo bên người thấy được mà Tiêu Cảnh lúc ấy hoảng loạn cũng sẽ không nhớ nên mới cố ý không nhắc còn làm bộ khách sáo đến thăm hỏi để xác nhận tính toán của sư phụ nếu thật là đại cơ duyên hắn cũng sẽ thuận lý thành chương thành ân nhân cứu mạng mà tiếp cận Tiêu Cảnh này ra như vậy vừa nháo hắn kế tiếp nên làm gì a, liếc nhìn Lâm Quân Diệp Tu Hoa hận sắt không thành thép đúng là phế vật thành sự không có thất bại có thừa a, nếu không phải người này còn có giá trị lợi dụng đối với hắn cũng ái mộ có thêm hắn hận không thể một đao bổ người này, ánh mắt Diệp Tu Hoa quá lộ liễu làm Lâm Quân tưởng hắn đang thất vọng với việc mình làm lộ chuyện  làm y bẻ mặt nhưng hắn không cảm thấy mình sai tất cả là do Tiêu Cảnh hại hắn đúng vậy nếu y nói chuyện rõ ràng hắn sẽ không hiểu lầm làm Tu Hoa mất mặt từ lúc y xuất hiện Tu Hoa vẫn luôn quan tâm y không thế nào cùng hắn nói chuyện cho nên ánh mắt hắn nhìn Tiêu Cảnh càng thêm hung ác lạnh băng, Tiêu Cảnh cũng hết chỗ nói rồi rõ ràng hắn làm Diệp Tu Hoa bẻ mặt lại quay qua cắn hắn là sau vị đại ca này luyến ái là tốt nhưng đừng bỏ quên não chứ , hắn cũng không biết kiếp trước hắn là như thế nào cùng người này câu thông đến thành huynh đệ sinh tử chi giao a hình như là lúc ấy luôn có Diệp Tu Hoa ở giữa đều hòa thì phải, một đường đi tới chỉ có Diệp Tu Hách là cùng hắn liêu đến cùng khối nhiều nhất khi ấy hắn chỉ nghĩ bốn người bọn họ là huynh đệ vào sinh ra tử vì tu luyện dấn thân Diệp Tu Hoa ôn nhu thiện lương, Lâm Quân cao ngạo thanh lãnh , hắn lúc ấy là thiếu niên dương quang đầy nhiệt huyết mà Diệp Tu Hách lại là thông minh cùng chút thẹn thùng  bốn người tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhiệt huyết cùng nhau sấm bí cảnh tìm kiếm cơ duyên trừ ma vệ đạo cũng không biết tình cảm là khi nào biến thành tiểu Hách bị hiểu lầm vì ghen ghét hãm hại Diệp Tu Hoa, Diệp Tu Hoa cùng Lâm Quân dùng trận pháp vây khốn muốn giết hắn cướp đoạt hắn khí vận mệnh cách , tiểu Hách cùng hắn tách ra đơn phương bị bọn họ đuổi giết đến khi y phát hiện sự thật đem sự tình nói cho hắn, hắn lại không tin đem tiểu Hách đuổi đi chỉ vì nghĩ tiểu Hách vì yêu sinh hận  có tâm ghen ghét Diệp Tu Hoa mà vu oan hắn không màn tình nghĩa lâu nay , nói thật hắn lúc ấy quá tin tưởng vào tình cảm của bốn người chưa bao giời chủ động nhìn trộm số mệnh của bọn họ, không nhìn ra được Diệp Tu Hoa ôn nhu thiện lương là giả vờ, Lâm Quân cao ngạo thanh lãnh là khinh thường cùng ghen ghét tâm nặng chỉ có hắn cùng tiểu Hách là đem đoạn tình cảm vào sinh ra tử này tự cho là sâu đậm thành thật mà không biết tất cả chỉ là một tay Diệp Tu Hoa dựng nên nhắm lại hai mắt Tiêu Cảnh đè nén lệ khí cùng hơi thở thô bạo trong lòng nếu không hắn sẽ sinh ra tâm ma mất, hắn nhìn Diệp Tu Hoa có tâm giải thích lại không biết nói thế nào giống như hắn thật là không nhớ gì cả chỉ là nhớ được lúc Diệp Tu Hách cứu hắn mà thôi không phải thật là trách cứ y, Diệp Tu Hoa nhìn Tiêu Cảnh thái độ bồi hồi muốn giải thích lại không biết làm sao cũng thấy phiền lòng cực sư phụ nói với hắn Tiêu Cảnh không phải hắn muốn tìm đại cơ duyên có lẽ lúc ấy hắn xuất hiện phương hướng là trùng hợp mà đại cơ duyên vẫn còn ở Sâm lâm rừng rậm, sư phụ muốn hắn phải mau chóng tìm ra người đó sau đó giữ hắn lại bên mình kìm chế người đó vì mình sở dụng, hắn tin tưởng sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn nếu những lời người nói là thật vậy chuyện cấp bách bây giờ là hắn cần thiết tìm ra người nọ không có thời gian ở đây lá mặt lá trái với tên phế vật Tiêu Cảnh này nhưng sư phụ cũng từng nói qua Tiêu Cảnh có thể chất đặc thù có lẽ cũng có thể giúp được chút vội không cần phải xé rách mặt với y .
P/s: lại là ngốc tác giả đây hôm nay não rút gân viết lang man  cầu mọi người nhẹ tay moa moa...
Tiểu Hách Hách: vì cái gì ta vẫn chưa có vai diễn ""vỗ vỗ trong tay roi"
Tiểu tác giả: Sắp... sắp tới rồi""vẻ mặt nịnh nọt tia người giải cứu hảo hung nói tốt thông minh e thẹn đâu anh...anh "
Tiểu Cảnh Cảnh: hảo đang yêu a " vẻ mặt hoa si nhìn tiểu Hách "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro