chúng ta về nhà !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi thu dọn đồ đạt Lục Phong trực tiếp ôm lấy Dật Nhiên về nhà " chúng ta về nhà thôi !!"

Dật Nhiên vãy tay tạm biệt mọi người trong cô nhi viện sau đó cuối đầu ôm lấy cổ anh, cảm xúc có chút hạ xuống.

"ngoan, sau này ca ca sẽ đối tốt với Dật Nhiên. Nếu tiểu Nhiên muốn ca ca sẽ mang em trở về thăm mọi người hảo không. " anh ôn nhu nhẹ nhàng an ủi .

"thật không " Dật Nhiên chờ mong hỏi

"đứa ngốc! Đương nhiên là được " sủng nịnh quát khẽ cái mũi nhỏ của tiểu bảo bối. Nhẹ nhàng ôm Dật Nhiên vào lòng Lục Phong ôn nhu vỗ về trấn an bé con đang khẩn trương bất an nào đó của anh.

" ngô " ngượng ngùng né tránh ánh mắt của Lục Phong, tiểu Dật Nhiên đỏ mặt vùi đầu vào lòng Lục Phong như thể như thế là có thể trốn được hắn vậy.

Thân thân vành tai bởi vì ngượng ngùng mà có chút đỏ lên khiến cho người trong lòng rút người lại tránh đi . Lục Phong khẽ cười , hắn ngước nhìn tài xế thông báo địa chỉ khách sạn. Bởi vì nhà ở vẫn là trống không, cho nên hôm nay hắn cùng bảo bối vẫn ở khách sạn. Ngày mai lại cùng nhau đi mua gia cụ vậy.

Đến khách sạn Lục Phong ôm lấy Dật Nhiên bước vào khách sạn ,mở cửa phòng bế cậu đặt trên giường cuối đầu gần sát ôn nhu nói " hôm nay chúng ta ở đây, ngày mai lại về nhà hảo không? Hửm "
"bảo bối ."

Cứ như vậy bị đôi mắt Xanh xẵm sâu không thấy đáy lại tràn đầy điều là ôn nhu thâm tình Dật Nhiên tuy rằng không hiểu nhưng lại có thể cảm nhận được sự ấm áp khiến cho người ta không muốn xa rời. Ngượng ngùng khẽ gật đầu Dật Nhiên cúi đầu không nói. Lông mi khẽ run rẩy Dật Nhiên vụng trộm mỉm cười vui vẻ .
Bắt được khoảng khắc người nào đó đang trộm vui vẽ Lục Phong xấu bụng
bế bổng bảo bối của anh lên xoay một vòng lớn.
" a... Nga , ha ha ha " giật mình ôm chầm lấy cổ anh Dật Nhiên kinh sợ. Sau đó lại cười vui vẻ khi được anh xoay vòng vòng.

"hì !! thế nào, đói bụng không . bảo bối, hở~."

Buông Dật Nhiên xuống Lục Phong hỏi. Lúc này vì mới vừa rồi cười đến vui vẻ khóe mắt Dật Nhiên ướt đẫm long lanh mặt mày hồng hồng, trông đáng yêu cực kỳ làm người muốn cắn một cái lại hôn một cái.... Nghĩ thế anh cũng làm như vậy thật. Cắn nhẹ vào má lúm đồng tiền như hoa của tiểu Nhiên rồi lại hôn trán, má mũi, cổ cùng vành tai đáng yêu của y.

[ này anh biến thái quá rồi đó, người ta vẫn còn nhỏ mà ai da, ai da thiệt là]
😋😋😋

" ngô hi hì ha ha ngứa, ca ca ha ha ha... " Dật Nhiên bị ngứa đến vội vàng né tránh ha ha cười.

Hai người cứ như thế cười đùa vui vẻ đến khi gọi đồ ăn tới.

Bế Dật Nhiên vào lòng Lục Phong uy Dật Nhiên dùng bữa " ngoan bảo bối a... ".
"a... " Mặt dù ngượng ngùng nhưng tiểu Dật Nhiên vẫn vui vẻ tiếp nhận ca ca uy đến đồ ăn.

Xoa xoa tiểu bảo bối bụng " no căng rồi đi " cười sủng nịnh, Lục Phong ôm Dật Nhiên đến sofa ngồi cùng nhau xem phim hoạt hình đoraemon chú mèo máy thông minh mà Dật Nhiên
thích nhất.
"hì hì hì nô bi ngốc , hì hì... Oa ca ca tiểu Nhiên mắc cười ... Đau ,đau bụng luôn khì " Dật Nhiên cười vui vẻ ngã người dựa vào người hắn ngốc nghếch tỏ vẻ.
Lục Phong bật cười bất đắc dĩ lại phải giơ lên đôi tay vừa mới được nghĩ ngơi của mình, tiếp tục xoa bụng cho tiểu đồ ngốc nào đó. Được xoa bụng dễ chịu Dật Nhiên thoả mãn cười vui vẻ vùi đầu dựa vào vai Lục Phong tròn mắt long lanh, cứ y như một con tiểu lười miêu mễ vậy muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu. Thật làm người yêu thích không buông tay, ôm lấy bảo bối Lục Phong hôn hôn tóc Dật Nhiên khẽ hỏi:
" tiểu Nhiên buồn ngủ à, tiểu Nhiên ở đây chờ ca nga. Chúng ta tắm xong lại ngủ "

Bế bổng Dật Nhiên đặt trên giường Lục Phong xoay người đi phóng nước.

"ca~~ ca ~~huhu " Dật Nhiên uỷ khuất nức nở . Vừa mới mơ màng lại ở hoàng cảnh lạ lẫm ' Có phải ca ca giống mẹ bỏ rơi Dật Nhiên rồi không Dật Nhiên rất ngoan, rất ngoan mà '.

Đang kiểm tra độ ấm của nước thì nghe thấy tiếng khóc tràn đầy cảm xúc hỏng mất của tiểu bảo bối. Lục Phong kinh hoảng chạy ra ôm lấy tiểu Nhiên đang khóc tức tưởi, vội vàng ôn nhu dỗ dành.
"ngoan, tiểu Nhiên không khóc, không khóc là ca ca không tốt để tiểu Nhiên một mình. Đừng sợ ca ca ở, ca ca ở đâu."
"tiểu Nhiên sẽ ngoan sẽ nghe lời ca ca đừng bỏ lại tiểu hức, tiểu nhiên được không ." nắm chặt lấy áo Lục Phong, Dật Nhiên nghẹn ngào thút thít nói.
"như thế nào sẽ ca ca sẽ không bao giờ bỏ lại tiểu Nhiên, chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau ". "tiểu ngốc tử không khóc nga, không khóc " khóc đến hắn đều đau lòng, tự trách bản thân mình sơ suất vốn tiểu Nhiên từ nhỏ bị bỏ rơi đã không có cảm giác an toàn, bởi vì tiểu Nhiên không chút nào phòng bị chính mình mà quên đi cảm xúc của bảo bối ngay lúc này. Thật là!! Dịu dàng vuốt ve lưng Dật Nhiên, lại ôn nhu xoa xoa đầu tóc bảo bối , Lục Phong ra sức dỗ dành người đang nghẹn ngào trong lòng y.
" tiểu Nhiên, bảo bối chúng ta đi tắm nga ". Nhẹ nhàng vỗ về Lục Phong bế Dật Nhiên vào phòng tắm. Ngồi trên mép bồn tắm đặt Dật Nhiên ngồi trên đùi mình. Lục Phong điều chỉnh độ ấm của nước, rồi cởi quần áo Dật Nhiên ra.
" ca ~" Dật Nhiên nhỏ giọng gọi
"ừ " ôn nhu nhìn tiểu Nhiên Lục Phong mỉm cười
"ca ca ~"
"ừ "
"ca ca" Dật Nhiên nở nụ cười, hạnh phúc gọi.
"ừ, sao vậy "
Dật Nhiên lắc đầu cười .
Ôm Dật Nhiên bỏ vào bồn tắm, chính mình cũng cởi trần ngồi vào. Dật Nhiên đỏ mặt nghiên đầu xoay qua một hướng khác.
Ôm Dật Nhiên vào lòng Lục Phong cười khẽ "còn ngượng ngùng đâu "
vùi đầu vào lòng Lục Phong để lộ vành tai đỏ tươi ,Dật Nhiên không trả lời.
Lục Phong cũng không tiếp tục trêu tiểu ngốc nào đó nữa. Xoa xoa sữa tắm lên lưng Dật Nhiên 'xúc cảm thật tốt a, mềm mềm mại mại, trắng nõn trắng nõn trông thật ngon 😋 miệng a. Thật tiếc là chỉ được sờ không được ăn. Tiểu Nhiên của hắn còn nhỏ đâu ' cố gắng bình ổn lửa nóng trong lòng. Lục Phong tắm cho hai người xong bọc khăn ôm Dật Nhiên thả lên giường ,dùng khăn lau khô người bảo bối lại dịu dàng xáy tóc cho người trong lòng. Từng cái ôn nhu vuốt ve Dật Nhiên ngủ thiếp đi. Cười khẽ, Lục Phong sủng nịnh quát khẽ chóp mũi Dật Nhiên. Lại đơn giản lâu khô thân thể cùng tóc, Lục Phong cũng xoay người vòng lấy Dật Nhiên .
Dật Nhiên chạy nhanh chui vào trong lòng ôm Lục Phong ngốc hề hề cười "Ca, ngươi vui vẻ sao?"

"Vui vẻ cái gì?"

"Ngày mai liền có thể về nhà a."

"Ha hả, vui vẻ."

"Ca, nhà của chúng ta đẹp sao ."

"Ngày mai là có thể thấy được ^"

"Ca, ngươi nói là bộ dáng gì?"

"Ngày mai chẳng phải sẽ biết ^"

"Ca......"

"Ngủ!"

"Nga......"

Lục Phong ôm người nhẹ nhàng vỗ, nhìn đôi mắt vẫn là trừng đến đại đại Dật Nhiên bất đắc dĩ thở dài, xem ra ngày mai là không có thể đúng hạn rời giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro