#6 Dỗ Dành Ông Xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ông xã, mau mở cửa cho em!"

" Ông Xã, anh mở cửa đi mà!"

" Ông Xã..."

Tuyết Nhược Lam điên cuồng gõ cửa, gấp gáp đến nổi mồ hôi cũng đầy đầu. Gõ cửa đến nổi tay cũng sưng tấy rồi.

Tuyết Nhược Lam mặt xanh xao, đầy lo lắng sợ hãi.

Lòng cô hiện giờ rối như tơ vò.  Không xong rồi! Không xong rồi! Chơi dại rồi!

Tuyết Nhược Lam chợt nhớ ra có cách để vào phòng sách này của hắn liền chạy như bay ra khỏi nhà, đi vòng ra vườn hoa, trèo lên cây lê cao lớn ở ngay cạnh tường nhà. Trèo lên đến ngọn cây, cô nhảy phốc sang ban công, leo cửa sổ trèo vào.

Trong phòng tối tăm,  ẩm thấp, dưới sàn là vô số mảnh thủy tinh vỡ nát, máu tanh nồng nặc.

Tuyết Nhược Lam bước đến bàn làm việc của hắn, ngồi xuống nhìn vào gầm bàn..

Quả nhiên, ông xã cô run rẩy ngồi co ro trong gầm bàn, hai cánh tay đầy máu, miệng không ngừng gọi tên cô nói xin lỗi.

Tim Tuyết Nhược Lam như bị hàng vạn con côn trùng gặm nhắm thật đau, cô quỳ xuống,bò vào gầm bàn ôm lấy Mặc Tử Thần.

Miệng cô không ngừng run rẩy gọi:

" Ông Xã, Lam Lam sai rồi.."

" Ông xã, Lam Lam không ly hôn với anh .."

" Ông xã..nhìn em, em là Lam Lam của anh..."

Từng câu nói nhẹ nhàng êm dịu mang theo sự run rẩy rót vào tai, Mặc Tử Thần khôi phục tiêu cự. Hắn ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ mặc váy ngủ trắng nhưng giờ phút này nhem nhuốc cẩn thận ôm lấy mình.

Hắn lấy lại tỉnh táo từ hơi ấm cô ban cho, giọng khàn khàn hỏi cô:

" Em..em vào đây bằng cách nào."

Cô gái nhỏ không vui bĩu môi trừng hắn, lôi kéo hắn ra khỏi gầm bàn, đẩy hắn ngồi lên ghế xoay trong phòng, quay lưng định đi nhưng hắn bắt lấy cánh tay cô giữ lại.

Tuyết Nhược Lam cảm nhận được bàn tay cầm lấy cổ tay mình có nhiều vết găm, còn cộm cộm mảnh thủy tinh làm mình đau. Cô nhăn mày:

" Ông xã, buông ra,anh làm tay em đau, sẽ chảy máu đó, em đi lấy hộp cứu thương thôi!"

Nghe được cô gái nhỏ vẫn gọi mình là ông xã, vẫn còn quan tâm mình,lòng bất an của hắn buông xuống,thả tay cô ra, liền nhìn thấy mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay mình đã cứa lên tay cô,làm rách da cô. Ánh mắt hắn liền cụp xuống, tỏ vẻ hối hận.

Tuyết Nhược Lam chẳng hề để ý đến vết rách da bé xíu của mình, nhanh chóng đi lục lọi tìm hộp cứu thương.

Cô quay lại, bật đèn, tỏ vẻ bình thường cầm lấy cánh tay hắn, dùng cồn lau sạch sẽ,  dùng kẹp gắp lấy mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay hắn,  nhanh chóng băng bó lại .

Hắn vẫn ngồi ngẩn ngơ trên ghế, nhìn cô gái đang quỳ gối dưới chân mình,dịu dàng băng bó vết thương cho mình...

Thậm chí đầu hắn đã liên tưởng tới cô quỳ gối xuống giữa hai chân hắn....làm máu nóng trong đầu hắn bốc lên, gốc rễ của sự sống cũng dần hồi tỉnh.

Tuyết Nhược Lam cũng phát hiện ra sự " khác thường" của ông xã nhà mình, gò má cô đỏ lên,phiếm hồng, có chút ngại ngùng. Cô biết sức khỏe hắn không được tốt..nhưng hắn cũng là đàn ông.

Cô nén tâm tình kích động, làm ra vẻ tùy ý nói với hắn:

" Khó chịu sao? Đợi chút nữa em giúp anh!"

Mặc Tử Thần trong lòng đang không ngừng niệm kim mộc thủy hỏa thổ mặt trăng mặt trời trái đất trên dưới một trăm lần liền bị câu nói này của cô làm mất khống chế mà thẳng đứng.

Hắn ảo não nhìn cô:

" Anh....không nỡ..."  ( Ừ là Anh rất muốn nhưng không nỡ.)

Tuyết Nhược Lam ngại ngùng ngước lên nhìn anh, đối mặt ánh mắt nhuốm dục vọng của anh,cô suýt nữa không kìm được đè anh ra xé quần áo.

" Ừ...nhưng chúng ta là vợ chồng,em giúp anh cũng rất bình thường"

Mặc Tử Thần híp mắt xoa đầu cô,hỏi lại lần nữa:

" Khi nãy em vào đây bằng cách nào?"

Tuyết Nhược Lam tỏ vẻ tùy ý:

"  Leo cửa sổ!"

Vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Tử Thần vỡ nát, trực tiếp nổi bão:

" Em ..em...đây là tầng 3.."

Nhược Lam bĩu bĩu môi hếch mũi:

" Tầng 3 cũng không đáng sợ bằng việc anh nhốt mình ở đây đâu!"

Mặc Tử Thần dùng bàn tay không bị thương xoa đầu cô,giọng anh đầy thương tiếc:

" Lo lắng cho anh sao?"

Tuyết Nhược Lam  đứng dậy,ôm lấy cổ Hắn, cắn cằm hắn, cọ tới lui trên cổ hắn, thì thầm:

" Hừ..bảo bối à, em lo lắng cho anh đấy. Lúc nãy em chỉ lỡ lời thôi. Không có thật đâu. Em không muốn ly hôn với anh..chỉ muốn ở cạnh anh cả đời, cùng anh sinh tiểu hài tử mập mạp..anh bị thương làm em rất đau lòng.."

Nhược Lam cầm lấy tay Mặc Tử Thần đặt nơi tim mình, giọng cô rầu rĩ:

" Anh bị thương làm chỗ này của em rất đau...rất đau..."

Sống lưng Mặc Tử Thần căng cứng...đây là những lời tốt đẹp nhất hắn nghe trong tuần này có phải không?

Giọng cô dịu dàng,pha lẫn nũng nịu từng chút , từng chút đi vào tim hắn, cắm rễ ở đó, làm lòng hắn trở nên ấm áp,làm hắn ngày nào nghĩ tới cũng cảm thấy vui vẻ.

Tiểu Thiên sứ của hắn..lúc nào cũng làm hắn cảm thấy thỏa mãn như thế.

Hắn cuối xuống hôn lên môi cô, cầm tay cô ấn đến nơi nào đó của hắn. Mà cô gái cũng ngửa đầu nghênh đón nụ hôn của hắn,nhiệt tình đáp trả,đôi bàn tay nhỏ nhắn cũng kéo khóa quần của hắn,nắm lấy gốc rễ của sự sống chậm rãi cử động .

Hắn theo tiết tấu của cô mà thở dốc.

Ảo tưởng mình khỏe ạnh rồi. ..

Ảo Tưởng cô nhào vào lòng hắn ..

Ảo Tưởng cô hôn hắn một cái...

Ảo tưởng cùng cô ân ái cả ngày....
_______________

P/s thịt thà gì tầm này😂 ăn chay đi 😂nhớ thả sao cho mị ❤❤❤❤🙆🙆🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro