Chương 1: Chết cùng một chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: chết cùng nhau

Bên trong nhà máy bỏ hoang, không ngừng có tiếng súng va chạm truyền tới, một địa phương trống trải như vậy nhưng như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị thương trốn đằng sau một cây trụ, nhanh chóng lẩn trốn từng làn đạn!

Cảm giác mệt mỏi từng đợt đánh tới, nhưng Cố Vân Tịch lúc này vẫn rõ ràng, mình nhất định phải giữ vững tinh thần, bằng không, cái mạng nhỏ này nhất định sẽ bỏ mạng tại đây!

Bảy năm!

Những người này truy sát cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng buồn cười là cho tới tận bây giờ cô vẫn không biết, những người này đến cùng là vì cái gì truy sát cô điên cuồng như vậy!

Cô Cố Vân Tịch chẳng qua chỉ là một người cha thương mẹ không muốn, một cô nhi mà thôi, vậy mà có thể làm cho ba phe nhân mã điên cuồng vì cô như vậy!

Cũng coi là một loại năng lực đi!

Haha!

Một nhóm người liều mạng muốn giết cô, một nhóm khác hẳn là nghĩ muốn bắt cóc cô, còn một nhóm khác, Cố Vân Tịch nhíu mày, một nhóm người này ba năm trước đây cô đã cảm giác được, một mực đi theo cô, nhưng dường như.... Lại là bảo vệ cô, cho tới bây giờ cô cũng không có hiểu rõ.

Chỉ bất quá những điều này, Cố Vân Tịch tạm thời không có thời gian suy nghĩ, bởi vì hiện tại, cô rất xui xẻo, gặp được chính là nhóm người điên cuồng đuổi giết cô kia.

Truy đuổi cô ba ngày ba đêm, đã bị cô xử lý rất nhiều người, lại vẫn như cũ đuổi theo không bỏ, làm Cố Vân Tịch cảm thấy rất kỳ quái, đời trước cô có phải hay không đã đào mộ tổ tiên của những người này lên?

Nghe thấy âm thanh tới gần, Cố Vân Tịch đột nhiên hướng về hướng đối phương bắn mấy phát, nhìn như tùy ý lại không trượt phát nào, thành công lần nữa đánh ngã mấy tên, ép những người kia phải tìm cây cột ẩn núp. Nhưng nhà máy bỏ hoang này phi thường trống trải, chỉ có mấy cây cột trụ và mấy bức tường ngăn cách có thể cho người ẩn núp như vậy dựa vào thương pháp Cố Vân Tịch sớm muộn phải đem bọn chúng toàn bộ giết chết.

Thừa dịp lúc này, Cố Vân Tịch nhấc chân liền chạy, tìm kiếm địa điểm ẩn nấp tiếp theo.

Thế nhưng lúc này, cô đang cấp tốc chạy vào bên trong bước chân bỗng nhiên dừng lại, trong thân thể đột nhiên trào ra kịch liệt đau đớn để cho cô dù sớm đã thành thói quen nhưng vẫn không thể chịu đựng được.

Đau!

Đau quá!

Đau sâu tận xương tủy!

Giống như là đau đớn phát ra từ mỗi tế bào, mỗi một cốt tủy, để cô ngay cả tiếp tục đi mấy bước đều không làm được.

Độc phát!

Trong cơ thể cô có độc đã nhiều năm, đau đớn không có quy luật chút nào, duy nhất có thể khẳng định chính là một lần so một lần đau dữ dội hơn. Chỉ qua mấy giây, trán Cố Vân Tịch liền ứa ra mô hôi lạnh.

Đáng chết!

Vậy mà tại cái thời khắc quan trọng này lại phát độc!

Đoàng đoàng đoàng...

Sau người truyền đến tiếng súng vang lên, " Ngô..." Cố Vân Tịch phát ra vài tiếng rên rỉ đau khổ, cảm giản đạn xuyên vào người, thật không tốt một chút nào!

Xem ra hôm nay, cuộc sống của cô thật sự chấm dứt, thế nhưng thật không cam lòng, làm sao bây giờ?

Cô quay đầu liền nhìn thấy phía trước những người kia có một nữ nhân cầm súng hướng nàng đi tới.

Đoàng đoàng đoàng...

Lại mấy tiếng súng vang lên, mấy phát súng này bắn vào tứ chi của cô, để cô hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

" Vân Tịch... Vân Tịch..." Bên tai truyền đến tiếng rống to tràn đầy lo lắng, thanh âm này quen thuộc như vậy, dường như mỗi một lần cô gặp nạn, hắn đều sẽ xuất hiện.

Khóe miệng Cố Vân Tịch nâng lên một nụ cười, Hạo Đình ca...

Thấy Cố Vân Tịch bị thương thành dạng này, Lục Hạo Đình nổi giận, người hắn nâng niu trong lòng lại bị những người này làm bị thương thành ra như vậy, súng máy một trận bắn phá, " đoàng đoàng đoàng..."

Tiếng súng kia khiến người ta tê cả da đầu, thành công đem đối phương toàn bộ đánh ngã. Lục Hạo Đình đột nhiên xuất hiện khiến đối phương căn bản không có phòng bị lại thêm súng máy công kích quá mạnh cho nên thành công giải quyết người của đối phương.

Lục Hạo Đình vội vàng chạy vội tới bên người Cố Vân Tịch, nhẹ nhàng đưa tay đỡ nàng lên, thấy hai bên bả vai và tứ chi đều trúng đạn, Mắt Lục Hạo Đình đỏ ngầu như muốn nứt ra, đối phương là cố ý, cố ý muốn tra tấn Vân Tịch của hắn.

Đáng ghét!

" Đừng sợ, Hạo Đình ca ở đây!" Lục Hạo Đình nên tiếng an ủi Cố Vân Tịch, liền đưa tay muốn đỡ nàng dậy cõng nàng trên lưng rời khỏi nơi này.

Tiếng nói trầm thấy ổn trọng này để Cố Vân Tịch bỗng nhiên liền quên đi tất cả sợ hãi, hắn nói, đừng sợ, Hạo Đình ca ở đây.

Đúng a!

Nhiều năm như vậy, cho dù cô có một mực trốn tránh hắn thế nhưng hắn vân luôn ở đây!

Nam nhân trước mắt dù đã bước vào trung niên sớm đã không còn trẻ nữa, thế nhưng là từ trên mặt của hắn vẫn như cũ có thể nhìn ra đã từng có phong thái phi phàm.

Gương mặt vẫn mê người như vậy, con mắt đen nháy thâm thúy dù nhìn xem như tĩnh mịch lại luôn có thể cho cô cảm giác an toàn, chỉ là nam nhân dung mạo xuất chúng như vậy giờ phút này trên mặt lại che kín tang thương!

Thời khắc này nhìn thấy cỗ tang thương kia, lòng Cố Vân Tịch càng phát đau, hắn bị cô làm chậm trễ nửa đời người.

Nước mắt tại thời khắc này bỗng nhiên tuôn trào rơi xuống, giây phút này trên mặt Cố Vân Tịch chột lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.

Cô nghĩ, lần này trở về cô sẽ không tiếp tục trốn tránh hắn nữa, đã bỏ lỡ nhiều thanh xuân như vậy, cô đã sớm yêu hắn.

Chỉ là cô một mực không dám thừa nhận mà thôi!

Trước mặt là cái dáng người cao lớn vĩ đại, cô bỗng nhiên liền có xúc động muốn dựa vào, nhiều năm như vậy, cô thật đã ... mệt bở hơi tai!

" Đau! Hạo Đình ca, đau quá..."

Hai chân Lục Hạo Đình bỗng nhiên dừng lại, thân thể cũng có chút cứng nhắc, hắn ngẩng đầu lên có chút không dám tin tưởng nhìn xem Cố Vân Tịch.

Trong ấn tượng của hắn, đây là thần thứ nhất Cố Vân Tịch đối với hắn lộ ra một mặt nhu nhược như vậy, giống như là đối với hắn làm nũng vậy, muốn tìm hắn làm chỗ dựa.

Không đúng, không phải lần đầu tiên!

Vân Tịch lần thứ nhất đối với hắn lộ ra vẻ mặt nữ nhân như vậy, là lần kia hắn uống rượu say, mượn cơ hội say khướt đưa nàng lên giường...

Về sau mấy lần cũng là không sai biệt lắm dưới tình huống như vậy xuất hiện, chân chính lúc thanh tỉnh, Vân Tịch là lần đầu tiên đối với hắn như vậy.

Cho dù nữ nhân này làm hắn rất bất đắc dĩ, làm hắn cả đời đều phải đuổi theo bước chân của cô, chưa hề cho hắn sắc mặt tốt, cho dù là vợ hắn cũng chưa từng coi hắn là chồng, thế nhưng là hắn vẫn không nhịn được yêu thương cô!

Bởi vì hắn biết nữ nhân này, thật không có qua một ngày tốt lành, là hắn không có bảo vệ tốt nàng!

" Đừng sợ! Hạo Đình ca mang em về nhà!" Lục Hạo Đình không có nói quá nhiều, những năm này cùng Cố Vân Tịch làm vợ chồng, lại một mực ở trạng thái bạo lực lạnh, càng làm cho hắn trầm mặc ít nói, nhưng mỗi một câu nói ra đều khiến Cố Vân Tịch có nồng đậm lòng cảm mếm và cảm giác an toàn!

Nhà!

Cô còn có nhà, có chồng!

" Ừm" Lần này trở về cô cũng không muốn tiếp tục trốn tránh hắn.

Bỗng nhiên...

Ầm!

Thân hình Lục Hạo Đình bỗng nhiên cứng đờ, lưng... chợt lạnh.

Cố Vân Tịch nháy mắt ngây người.

Đoàng

Lại một phát súng, thân thể Lục Hạo Đình lần nữa cứng đờ, hắn nhìn về phía Cố Vân Tịch, thầm trầm, lo lắng, không bỏ... chưa kịp nói câu nào, hắn liền thẳng tắp ngã xuống!

Cố Vân Tịch ngơ ngắc nhìn thân hình cao lớn trước mặt đổ xuống, cô vừa nhấc mắt liền thấy đối diện, đám người vừa mới truy sát nàng còn có một nữ nhân chưa tắt thở, súng lục trong tay còn đang bốc khói!

Nữ nhân kia cầm xuống khăn che mặt trên đầu, lộ ra một gương mặt cùng Cố Vân Tịch giống nhau đến bảy phần!

Cố Vân Tịch mở to hai mắt nhìn.

Ầm!

Cô nhìn thất cây súng lục kia lần nữa bốc lên một làn khói mà trái tim của minh giống như có thứ gì tiến vào.

Nhìn xem người nam nhân trước mặt mình, Cố Vân Tịch bỗng nhiên cười một tiếng, đổ vào bên cạnh hắn.

Không nghĩ tới vừa nghĩ thông suốt liền đã mệnh tang hoàng tuyền, Hạo Đình ca ta còn chưa làm một người vợ  thật tốt đã chết rồi...

Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Cố Vân Tịch đều là hình ảnh Lục Hạo Đình, mà ở lúc ý thức hoàn toàn biến mất cô dường như chứng kiến một người nam nhân đối với nữ nhân giết nàng điên cuống nổ súng, ôm lấy cô dường như muốn đánh thức cô, khuôn mặt nam nhân này giống cô đến mấy phần...

Thế nhưng là cô cái gì đều không nghe thấy, cô chỉ nhớ rõ mỗi lần Lục Hạo Đình gọi nàng, thanh âm kia rất trầm thấp, rất ấm áp, rất êm tai...

Vân Tịch... Vân Tịch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro