Chương 2: Sống lại trước kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu rất đau, dưới thân rất cứng, lạnh buốt... có chút thấu xương, Cố Vân Tịch cảm thấy xung quanh mình dường như có không ít người, cô đối vơi loại ánh mắt nhìn chăm chú này rất mẫn cảm!

Sân trường, cầu thang, trên hành lang có rất nhiều học sinh vây quanh nơi này, Vương Diệu Tình nhìn thấy Cố Vân Tịch té xuống liền bất động, cô ta nhíu nhíu mày đi vào bên người Cố Vân Tịch nhấc chân đá đá vào cô.

"Này, đứng lên, đừng giả bộ chết! Mày cái thứ không biết xấu hổ này, mày cho rằng mày cố ý giả chết liền có thể làm Tần Hiên ca ca thương hại mày sao? Tần Hiên ca ca làm sao có thể thích loại người hạ lưu như mày a?"

" Hôm nay mày chạy tới câu dẫn Tần Hiên ca ca bị cự tuyệt, kết quả lại ở chỗ này giả chết làm người khác đồng tình, tao cho mày biết, mày chính là cái đồ con hoang không ai muốn, về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tao nữa, mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, Tần Hiên ca ca đều sẽ không thích mày, mày còn tưởng rằng mình vẫn là An gia đại tiểu thư sao? Nhanh lên một chút, giả bộ cái gì?"

Nghe Vương Diệu Tình nói vậy, mọi người xung quanh liền lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Tần Hiên là giáo thảo trường học của các nàng, cũng là quý công tử xã hội thượng lưu nổi danh ở thành phố Giang Châu, gia thế tốt, thành tích tốt, dung mạo cũng phi thường xuất chúng, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, quả thực chính là hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mỹ trong lòng mọi người.

Cố Vân Tịch này vậy mà ỷ vào thân phận đã từng là An gia đại tiểu thư, không biết xấu hổ chạy tới câu dẫn nam thần Tần Hiên, thật sự là đáng ghét đến cực điểm!

Vừa rồi đám người thấy Cố Vân Tịch ngã sấp xuống có chút xíu đồng tình lập tức biến mất hầu như không còn!

Cố Vân Tịch nằm trên mặt đất cau mày một cái, cô cảm thấy như có người đá mình, vừa mở mắt liền thấy từng gương mặt non nớt lờ mờ có chút quen thuộc!

Thấy Cố Vân Tịch mở to mắt, trong mắt Vương Diệu Tình khinh thường càng sâu!

Cô ta nói mà. Cố Vân Tịch mệnh tiện như vậy, làm sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được, cô chính là giả bộ!

Vương Diệu Tình lần nữa dùng chân đá đá Cố Vân Tịch, " U a! Không giả vờ nữa rồi? Không giả vờ được rồi? Nghĩ trước mặt Tần Hiên ca ca giả bộ đáng thương để anh ấy thích mày? Mày thật sự là có ý nghĩ hão huyền, quá không biết xấu hổ! Nhìn mày cái bộ dạng đức hạnh này! Tao... tao cho mày biết..."

Vương Diệu Tình nói nói vậy mà cà lăm dần dần không nói được nữa.

Bởi vì cô ta nhìn thấy giờ phút này Cố Vân Tịch nhìn về phía cô ta với cặp mắt kia, đôi mắt này đen nhánh đến cực điểm, sâu không thấy đáy, loại hắc ám này khiến nàng có cảm giác nhìn thấy địa ngục, nhịn không được cảm thấy có chút sợ hãi!

Gặp quỷ a!

Vương Diệu Tình bị dọa lùi lại hai bước, Cố Vân Tịch vịn tường chậm rãi đứng lên, đầu óc còn có chút mơ hồ, trước mắt cũng có chút choáng váng, thế nhưng là trước mặt từng gương mặt non nớt làm cho cô không làm rõ ràng được, mình giờ phút này đến cùng là ở đâu.

Cô không phải chết rồi sao? Cô không phải cùng Hạo Đình ca chết cùng một chỗ sao?

Nơi này là nơi nào? Cô vì sao lại ở chỗ này?

Vì cảm gì mà hết thẩy mọi thứ trước mắt giống như có chút quen thuộc?

Vương Diệu Tình bị Cố Vân Tịch hù đến lùi lại vài bước rất là xấu hổ, những năm này cô ta mỗi lần về nông thôn đều khi dễ Cố Vân Tịch, không phải lần nào cũng thắng lợi trở về sao?

Thấy Cố Vân Tịch không có việc gì, Vương Diệu Tình liền tức giận, làm sao tiện nhân này không ngã chết đi?

Trong lòng cô ta giận dữ liền giơ tay lên muốn đánh cho Cố Vân Tịch vài cái tát!

" Tiểu tiện nhân, mày không giả bộ được nữa đúng không? Tao để cho mày giả bộ!"

Cố Vân Tịch híp híp mắt, một tay nắm chặt tay Vương Diệu Tình vung đến, nhẹ nhàng đẩy một cái hơi kém đem tay Vương Diệu Tình bẻ gãy.

" A... Ngô..." tiếng thét chói tai của Vương Diệu Tình vừa mới vang lên, liền bị một cái tay khác của Cố Vân Tịch bóp cổ, mạnh mẽ dùng sức đưa cô ta hướng về phía sau đẩy đi, trực tiếp đem Vương Diệu Tình chống đỡ tại trên lan can cầu thang, nửa người vươn ra ngoài, bị Cố Vân Tịch mạnh mẽ hướng phía dưới ép xuống.

" Trên thế giới này, thật đúng là không có mấy người dám đối với tao vung bàn tay lên, mày là chán sống sao?" Thanh âm Cố Vân Tịch băng lãnh giống như là từng đạo cương châm thẳng tắp cắm vào đầu Vương Diệu Tình.

Đây là cô ta lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của Cố Vân Tịch như vây, âm tàn mang theo sát khí.

" Ngô ngô ngô..." cổ Vương Diệu Tình bị gắt gao bóp lấy, không khí càng ngày càng ít, để cô ta lần đầu tiên cảm nhận được khí tức tử vong!

Cố Vân Tịch lúc này rốt cục thấy rõ mặt Vương Diệu Tình!

Thấy gương mặt non nớt này, trong đầu Cố Vân Tịch dần dần hiện lên trí nhớ liên quan đến người này. Đôi mắt Cố Vân Tịch nháy máy trừng lớn, hoàn toàn không biết làm sao, cổ tay bắt lấy cổ của Vương Diệu Tình đều không tử chủ được nới lỏng.

" Vương... Vương Diệu Tình?"

Kiếp trước Cố Vân Tịch phi thường cố chấp cùng mang thù, cho nên tự nhiên nhớ rõ những người đã từng là kẻ thù này!

Vương Diệu Tình là con gái nhà của cậu cả cô, em họ của cô.

Khi còn bé, thời điểm cô vẫn còn là An gia đại tiểu thư, Vương Diệu Tình một mức đi sau mông cô một mực nịnh hót, về sau cô bị An gia vứt bỏ, tiểu nha đầu này liền bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng đến chế giễu cô!

Cố Vân Tịch nhớ kỹ người này, thế nhưng là... Vương Diệu Tình trong trí nhớ của cô, kia đã là chuyện của rất lâu trước đây!

Vương gia cô muốn đối phó, chẳng qua rất bình thường, nhân sinh cô sau khi thành công thu thập đầu tiên chính là Vương gia!

Ký ức dần dần trở về, Cố Vân Tịch phản ứng trong chốc lát, lúc này mới xác định, người trước mắt này xác thực là em họ của cô Vương Diệu Tình!

Vẫn là... Vương Diệu Tình mười mấy tuổi!

"Đinh đinh đinh..." tiếng chuông lên lớp vang lên, học sinh vây quanh lập tức giải tán trở về lớp.

Vương Diệu Tình mới vừa rồi bị Cố Vân Tịch hù dọa, giờ phút này cũng không có phản ứng gì, thấy tất cả mọi người trở về lớp liền theo bản năng cũng đi theo trở về.

Trong hành lang, chỉ còn lại một mình Cố Vân Tịch ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Vương Diệu Tình... trường học... câu dẫn Tần Hiên... còn có vừa rồi từng gương mặt mơ hồ có chút ấn tượng...

Cố Vân Tịch đột nhiên cúi đầu nhìn về hai tay của chính mình, tinh tế, thon dài, chủ yêu nhất chính là... non nớt!

Đây cũng không phải là đôi tay kiếp trước của mình!

Cô quay đầu mượn tủ kính pha lê trên tường mở to hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt của mình.

Hoảng sợ! Chấn kinh! Luống cuống! Thậm chí... còn có chút kích động khó kiềm chế được!

Hai tay vuốt lên trên mặt mình, cô vuốt ve từng chút xíu một những ngũ quan quen thuộc kia, đây là thời kỳ thuở thiếu thời lúc mình mười mấy tuổi, trong đầu những ký ức xa lạ kia lại lần nữa nhớ lại.

Đây là lúc cô mười bảy tuổi, tại thành phố Giang Châu vào cấp ba, bởi vì cùng Tần Hiên thổ lộ mà bị Vương Diệu Tình đố kỵ đẩy xuống thang lầu!

Cô là Giang Châu danh môn An gia đại tiểu thư, bảy tuổi cha mẹ ly hôn, trong vòng một đêm từ thiên kim đại tiểu thư cao quý biến thành cô nương nông thôn, cha vứt bỏ cô cưới vợ mới, mẹ vứt bỏ cô đi tái giá, cô chỉ có thể đi theo ông ngoại tại nông thôn sinh hoạt.

Năm mười lăm tuổi, ông ngoại qua đời, bị Lục Hạo Đình cưỡng ép mang về nhà!

Cô đối với Lục Hạo Đình sợ hãi, bài xích, thậm chí là căm hận, nghĩ hết biện pháp chỉ muốn thoát khỏi hắn, rốt cuộc nhịn đến lúc Lục Hạo Đình điều động công việc, cô đi theo hắn cùng đến Giang Châu.

Cô lần nữa nhìn thấy Tần Hiên, lúc nhỏ là bạn cùng chơi!

Tần Hiên tuần lãng soái khí, ánh nắng sáng sủa, toàn thân trên dưới đều là một cỗ phong phạm công tử ôn nhuận, làm cho cô mê luyến, chính là Tần Hiên ôn nhu! Ôn nhu! Ôn nhu!

So với Lục Hạo Đình lãnh khốc bá đạo, Tần Hiên ôn nhuận như ngọc quả chính là nam thần hoàn mỹ, thế là mới biết yêu, tư ti cố chấp, vốn kiêu ngạo mẫn cảm, cô độc tịch mịch lại thiếu cảm giác an toàn, cô đã không thể ngăn cản được mà yêu Tần Hiên.

Nam thần hoàn mỹ mười tám tuổi này, từ đây trong mắt cô là ánh trăng đẹp nhất!

Thế nhưng là hết lần này đến lần khác, hiện tại Tần Hiên với An Vân Tuyết lại là một đôi!

An Vân Tuyết!

Haha!

Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của cô!

Mặc dù nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng khoảng cách thời gian lại chỉ nhỏ hơn cô không đến mười tháng!

Nhất là phía trên An Vân Tuyết còn có một cái anh ruột là An Thừa Nghiệp, so với cô, người đã từng là An gia đại tiểu thư chính hiệu còn lớn hơn!

Ha ha!

Muốn nói người Cố Vân Tịch cô ghét nhất đời này, An Vân Tuyết tuyệt đối là một trong số đó, một phương diện cô cũng xác thực thích Tần Hiên, còn ngoài ra còn có một chút chán ghét bị An Vân Tuyết cướp mất đồ vật trong lòng, cô điên cuồng muốn đem Tần Hiên cướp về thế là náo ra rất nhiều trò cười, đồng thời...

Cũng làm cho Lục Hạo Đình mất hết thể diện!

Tình cảm của cô đối với Tần Hiên là thật, là lúc cô mười bảy tuổi lần đầu tiên thích một người, nhưng mà An Vân Tuyết cùng với cô, một người là hào môn Giang Châu An gia đại tiểu thư, một người là cô nhi bị đuổi ra khỏi nhà không ai muốn , không cần nghĩ cũng biết Tần Hiên chọn ai!

Phần tình cảm chân thành nhất của cô vô tình bị chà đạp!

Tất cả mọi người đều nói cô là đố kỵ với An Vân Tuyết, muốn trả thù cô ta nên mới cố ý đoạt bạn trai của cô ta, nói cô vô sỉ, nói cô không biết xấu hổ, trong đó người mắng tàn nhẫn nhất chính là Vương Diệu Tình!

Lần này, cô cùng Vương Diệu Tình xảy ra tranh chấp, bị Vương Diệu Tình đẩy xuống thang lầu ngã bị thương ở đầu!

Chuyện này về sau toàn trường đều biết, cô thành trò cười của toàn trường!

Đi qua những ký ức đã sớm xã xưa nay lại như thủy triều vọt tới, Cố Vân Tịch ngơ ngác nhìn mình trong kính, trên mặt là xúc cảm chân thật như vậy, cô ... trở về rồi?

Cố Vân Tịch nhìn xem mình trong kính đến mê muội, kích động, toàn diện đánh tới, cô chưa kịp tiếp nhận hết thảy trước mắt, hai mắt liền tối đen, hôn mê bất tỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro